Thang Ninh bị ép vào cửa xe, gáy cô áp vào cửa sổ qua lòng bàn tay Cố Ngộ.
Không gian ghế xe chật hẹp, chân cô buộc phải co lại.
Vì hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ, ở giữa ngăn cách bởi cần số và hộp tỳ tay, bị cấn rất khó chịu.
Cố Ngộ điều chỉnh ghế lùi ra sau một chút, không gian phía trước lập tức rộng hơn nhiều.
Anh nâng nách Thang Ninh, nhấc cả người cô qua.
Thang Ninh hoảng hốt kêu lên: "Anh làm gì vậy..."
"Không phải nói sẽ bù đắp cho anh sao..." Cố Ngộ để Thang Ninh ngồi hẳn lên người mình.
"Ở đây..." Thang Ninh nhìn quanh: "Sẽ có người thấy mất!"
"Kính xe của anh là loại chống nhìn trộm." Cố Ngộ tự tin nói: "Dù người khác áp sát cửa xe cũng không thấy được."
Sợ cô còn lo lắng, Cố Ngộ lại nói: "Phí quản lý chung cư mỗi năm của chúng ta cao là vì để không cho người lạ vào đấy, yên tâm, sẽ không có ai đi qua đâu."
"Không phải, anh... Anh định làm gì vậy!" Thang Ninh không chắc Cố Ngộ có thực sự muốn làm chuyện đó không.
"Anh muốn..." Cố Ngộ bóp eo cô nói: "Em ở trên thử xem."
"Em..."
Thang Ninh chưa từng thử tư thế này, những tư thế thông thường hơn, cô cũng chỉ mới vừa quen và chấp nhận được.
Tạm thời tiến thêm bước nữa đối với cô vẫn còn quá nhanh.
Qua lớp vải mỏng, cảm giác ấm áp dày dặn từ cơ thể Cố Ngộ truyền sang Thang Ninh.
"Nhưng, cũng không thể ở đây được..." Vừa ở ngoài, lại vừa ở trên.
Thang Ninh cảm thấy đây đúng là hai việc cô tạm thời chưa thể chấp nhận được, cô thực sự không thể thuyết phục bản thân.
"Được, vậy không ở đây..." Cố Ngộ kéo cô nằm xuống ghế lái, rồi lật người đè lên cô: "Vậy lát nữa lên trên kia, về nhà, em ở trên nhé?"
Cô túm áo sơ mi anh, kéo mạnh: "Tại sao anh thích em ở trên vậy."
"Có thể nhìn rõ biểu cảm của em hơn." Cố Ngộ dùng mu ngón trỏ lướt qua má cô: "Nhìn thấy tất cả của em."
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ ngại ngùng.
Có một cảm giác xấu hổ khi bị phơi bày tất cả.
Mặc dù đúng là ngoài vùng thoải mái của cô, nhưng trong lòng Thang Ninh cũng không phản đối: "Vậy anh... Thả em về trước đi."
"Về là chuyện về, bây giờ có việc bây giờ phải làm..." Ánh mắt xâm lấn của Cố Ngộ nhìn cô, hai tay chống hai bên người cô.
Thang Ninh cảm thấy mình sắp chìm vào ghế da.
Thực ra Thang Ninh cũng không chắc Cố Ngộ muốn làm gì, chẳng lẽ hoang dã đến mức muốn làm chuyện ấy trong xe luôn hả.
Thực ra Cố Ngộ cũng chỉ muốn thử cảm giác hôn trong xe, dù sao chỉ cần không phải ở nơi hoàn toàn riêng tư, anh cũng không thể thuyết phục bản thân làm chuyện chỉ thuộc về hai người.
Chỉ là, anh cảm thấy từ khi gặp Thang Ninh, khả năng tự kiểm soát của anh ngày càng giảm.
Ban đầu thực sự chỉ định hôn một cái, nhưng hôn rồi lại thấy càng lúc càng phấn khích, mỗi bước đều ngoài tầm kiểm soát của mình.
May mắn lúc này, từ xa vọng lại tiếng động cơ gầm rú, đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh.
Cũng kéo lý trí anh trở lại.
Thang Ninh lập tức đẩy Cố Ngộ ra sau, lau môi nói: "Được rồi được rồi, mau về nhà thôi."
Khi hai người xuống xe thì không nghe thấy động tĩnh gì, cả hai mang theo chút tâm lý làm chuyện xấu hổ trở về nhà.
Về đến nhà Cố Ngộ vẫn tiếp tục hứng thú vừa nãy, lập tức ôm Thang Ninh hôn tiếp.
Anh rất hiểu cô, biết những vùng nhạy cảm của cô, chỉ cần chăm sóc thêm vài lần là sẽ nhanh chóng khiến cô có cảm giác.
Cố Ngộ không ngừng chậm rãi l.i.ế.m vành tai cô, thì thầm bên tai cô vài câu không đứng đắn.
Ở lối vào có một tấm gương toàn thân, tư thế hai người bây giờ là nghiêng về phía gương, hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của nhau.
"Ở đây có một tấm gương..." Cố Ngộ như đang ngắm nhìn thứ gì đó trong gương: "Có vẻ chưa từng dùng qua."
Cố Ngộ kéo khóa sau áo cô xuống tận cùng, khóa tay cô ra sau lưng, áo trượt xuống ngực, Thang Ninh không thể thoát khỏi tay anh.
Cố Ngộ kéo nhẹ cô, để cô đứng đối diện gương.
Thang Ninh không dám nhìn gương, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, tìm cớ: "Như này em sẽ lạnh đấy!"
Cố Ngộ cởi áo vest ra đắp lên người cô.
Trên người Thang Ninh có không ít vải, nhưng chỗ cần che lại không che được chỗ nào.
Cảm giác này lại càng quyến rũ hơn.
"Lát nữa sẽ không lạnh đâu." Cố Ngộ hơi cúi người thì thầm bên tai cô: "Sợ em còn đổ mồ hôi nữa ấy chứ."
Thang Ninh vừa định nói ở đây gần cửa quá, có khi nào cách âm không tốt không.
Thì nghe thấy tiếng thang máy mở bên ngoài.
Biện pháp bảo vệ của chung cư làm khá tốt, nếu không được chủ nhà đồng ý thì ngay cả shipper và người giao đồ ăn cũng không thể vào thang máy.
Bên cạnh là nhà Trần Thạc, lúc này chỉ có thể là anh ta về.
Hai người đều đột ngột dừng động tác.
Thang Ninh lập tức mặc quần áo lại, chạy vào phòng.
Cố Ngộ cúi đầu chỉnh lại áo sơ mi, vừa định xoay người đi, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Cố Ngộ có linh cảm không hay, nhìn qua lỗ mắt thần, quả nhiên thấy Cố Lê.
Anh mở cửa, cáu kỉnh hỏi: "Chuyện gì?"
Cố Lê xoa xoa tay: "Anh, bộ mạt chược chúng ta mua đã đến, hay là đánh vài ván đi, đúng lúc bên tụi em thiếu hai người, em bảo Trần Thạc đi lấy bài rồi."
Cố Lê vừa nói vừa định đi vào nhà, nhưng bị Cố Ngộ giữ cửa lại, chặn đường: "Muộn thế này rồi, thôi đừng đánh nữa, lần sau có dịp hẹn lại."
"Ôi, hôm nay hiếm khi có lý do về muộn, sao có thể lãng phí cơ hội chứ, dù sao họp lớp cũng chẳng có gì vui, bốn đứa mình đánh mạt chược vui hơn."
Cố Lê cố đẩy tay Cố Ngộ, nào ngờ không thể nào đẩy được.
Cố Ngộ nghiến răng nói: "Anh thấy hai người bọn anh cũng rất vui rồi, hai đứa cũng về vui vẻ đi."
Cố Lê hơi nóng nảy, điên cuồng nhìn vào trong nhà: "Này, anh làm gì vậy! Anh có làm gì vợ em không?! Vợ em đâu rồi!"
Cố Ngộ thở dài, nghĩ bụng em gái anh đúng là khắc tinh của anh.
Cô ấy đã phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của anh rồi.
Bạn trai cô ấy không có nhu cầu và năng lực đó, thì cũng không thể một gậy đánh c.h.ế.t hết đàn ông trên thế giới này, rồi gắn nhãn "Không được" lên họ được.
Cố Ngộ quyết định đây là lần cuối cùng, phải ước định ba điều với cô: "Cố Lê, anh nói với em, mặc dù anh là anh em, vợ anh là vợ em..." Nghĩ lại thấy cách diễn đạt này có vấn đề, anh đổi lại: "Vợ anh là bạn thân em, nhưng chúng ta vẫn cần có chút ranh giới, sau này sau 10 giờ tối, em không được đến nhà anh mà không báo trước, nếu không lần sau đừng trách anh trở mặt."
"Ôi, anh đang nói vớ vẩn gì vậy." Cố Lê hoàn toàn không để ý: "Biết rồi biết rồi, sau này sau 10 giờ không làm phiền." Cô ấy nhìn giờ: "Bây giờ mới 9 giờ rưỡi mà, chưa đến 10 giờ, em chơi đến 10 giờ sẽ đi."
Cố Ngộ không còn cách nào, đành phải để cô ấy vào.
Thang Ninh vừa mới sửa soạn qua loa, khi thấy Cố Lê thì giả vờ vuốt tóc.
Cố Lê kéo Thang Ninh ngồi xuống bàn ăn: "Chúng ta chơi mạt chược một lúc nhé!"
Thang Ninh liếc nhìn Cố Ngộ, như ra hiệu "Chiều cậu ấy một lúc, lát nữa tiếp tục nhé".
Ba người đều ngồi vào bàn ăn, một lát sau Trần Thạc mang một cái hộp vào.
Trên hộp này thậm chí còn có logo của thương hiệu xa xỉ.
Phô trương quá.