Tuy nhiên có vài bạn học khi thấy nhẫn đôi trên tay Thang Ninh vẫn tỏ ra ngạc nhiên.
Có lẽ vì trước đây Thang Ninh luôn không có sự hiện diện đặc biệt, thêm vào đó lúc mới đi học cô ăn mặc rất quê mùa, nên bây giờ họ hoàn toàn không ngờ Thang Ninh lại là luật sư duy nhất vào được hãng luật top đầu, không chỉ vậy mà còn kết hôn, đúng là nhân sinh doanh gia* trong tất cả mọi người.
*人生赢家 (nhân sinh doanh gia), trong đó 人生 nghĩa là đời người, 赢家 là người thắng cuộc, thường dùng để chỉ người vô cùng thành đạt, thành công trong cuộc sống, khiến những người khác phải ganh ghét, ghen tị.
"Wow, chắc trong số bạn học chúng ta, Thang Ninh là người đầu tiên kết hôn phải không?" Một cô gái nói.
"Đúng vậy, không ngờ lại lấy chồng sớm thế, tốt quá, không như chúng ta, tới giờ còn phải vất vả vì công việc." Một cô gái khác nói.
Cố Lê nghe ra ý ghen tị trong lời nói của họ, lập tức phản bác: "Sao lại nói như thể người ta kết hôn rồi là không làm việc vậy, cậu ấy là người duy nhất vào được hãng luật top đầu đấy."
"Đúng vậy, Thang Ninh đúng là may mắn thật, lại có thể vào hãng luật top đầu, cậu vào được là nhờ qua quan hệ à?"
"Không phải." Thang Ninh đường hoàng nói: "Tôi tự đi phỏng vấn vào đấy."
"Nhưng tôi nghe nói hãng luật top đầu thường không tuyển sinh viên tốt nghiệp đại học mà." Giọng cô gái rõ ràng không tin.
Cố Lê suýt xắn tay áo lên tranh luận với người ta, Thang Ninh giữ cô ấy lại, cười hì hì nói với cô gái kia: "Hãng luật của bọn tôi có tuyển người tốt nghiệp đại học, tôi có thể gửi thông tin liên lạc của HR cho cậu, cậu có thể thử xem."
Cuối cùng cô gái cũng không bàn về vấn đề này nữa, bởi cô ta biết dù thực sự có cơ hội, mình cũng sẽ không được tuyển.
Không muốn tự làm mình mất mặt nữa.
Cô ta đổi chủ đề để tấn công: "À phải rồi, vậy chồng cậu làm gì?"
"Ở công ty TL." Thang Ninh nói.
"À, là công ty internet hàng đầu đó à? Làm gì vậy?"
"Là nhân viên trong đó." Thang Ninh giải thích qua loa.
Cố Lê không nhịn được, Thang Ninh không muốn khoe khoang, nhưng cô ấy không thể không khoe: "Là cấp cao! Là loại nhân viên cốt cán! Loại có cổ phần công ty ấy!"
Nói đến đây, hai cô gái kia nhìn nhau, đều không nhịn được cười.
Rõ ràng là vẻ mặt "Thang Ninh mà được như vậy ư?"
Có lẽ trong lòng họ, bây giờ Thang Ninh là một kẻ nói dối không biết ngượng.
Thang Ninh hoàn toàn không cảm thấy gì về sự chế giễu hay ghen tị này.
Cô luôn cảm thấy chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được, không cần phải khoe khoang gì với người khác, cũng không cần phải giải thích cuộc sống của mình với bất kỳ ai.
Nửa sau buổi họp dần trở nên nhàm chán, Thang Ninh nhắn tin bảo Cố Ngộ đến đón sớm.
Khi Cố Ngộ đến dưới lầu, Thang Ninh nhìn điện thoại, rồi chào tạm biệt mọi người: "Xin lỗi, chồng tôi đến rồi, tôi đi trước nhé."
"Sớm vậy à..." Vài người giả vờ lưu luyến, nhưng thực ra cũng chẳng mấy ai muốn cô ở lại thật.
Khi Thang Ninh đứng dậy chuẩn bị đi, Cố Lê đột nhiên nói: "Này, hay cùng đi xem chồng cậu ấy đi?!"
Mấy cô gái thích xem náo nhiệt không hề sợ lớn chuyện.
Họ mang tâm lý "Xem cậu giả bộ được đến đâu" mà muốn vạch trần lời nói dối của cô.
Mấy cô gái đi theo Thang Ninh và Cố Lê ồn ào ra cửa.
Cố Ngộ vốn tưởng sẽ có cảnh các anh khóa trên lưu luyến tiễn cô ra cửa, nên còn cố tình ăn mặc chỉnh tề, định lúc đó sẽ có một cuộc đối đầu bằng ánh mắt với các anh khóa trên.
Nào ngờ lại là một đám con gái ùa ra.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, dựa vào cửa xe, vẻ quý phái pha chút phóng khoáng.
Trông đúng là dáng vẻ nam chính vạn người mê trong tiểu thuyết.
Khi nhìn thấy Thang Ninh, trong mắt anh không còn ai khác.
Anh đi thẳng đến trước mặt Thang Ninh, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào hỏi: "Xong rồi à?"
Thang Ninh gật đầu: "Dạ, xong rồi."
Cố Ngộ nhẹ nhàng nắm tay cô: "Ừm, vậy về nhà thôi."
Lúc đi anh liếc nhìn Cố Lê: "Cần đưa em về cùng không?"
"Không cần không cần, hai người về đi." Cố Lê giơ hai tay lên.
Sau khi hai người đi, mấy cô gái nói chuyện chua lè lúc nãy đột nhiên đều thốt lên đầy ngưỡng mộ: "Trời ơi, khí chất tốt, lại đẹp trai cao ráo, còn lái xe sang, kiếp trước Thang Ninh cứu được bao nhiêu dải ngân hà vậy, kiếp này lại có số tốt thế, lấy được chồng đẹp trai."
"Đúng vậy, anh ấy đẹp trai quá, lại cực kỳ dịu dàng, hơn nữa ánh mắt chỉ có cậu ấy, quá ngọt ngào rồi."
Nghe người khác khen anh trai và bạn thân mình như vậy, Cố Lê cảm thấy đã tát vào mặt họ một cách đau đớn, sướng vô cùng.
Mọi người vừa định quay lại, lúc này, một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên cạnh Cố Lê, Trần Thạc hạ cửa kính nhìn cô ấy, vẫy tay ra hiệu.
Cố Lê đeo túi lên: "À, bạn trai tôi đến rồi, vậy tôi đi đây, tạm biệt nhé!"
Sau khi Cố Lê đi, mấy cô gái khác càng sửng sốt đến rơi cả hàm.
"Hai, hai chị em họ đào được ổ trai đẹp nào vậy? Sao bạn trai nào cũng đẹp trai giàu có thế này?!!!"
Mặc dù Thang Ninh không có tâm lý so đo, nhưng vừa rồi cô thực sự cảm thấy rất sảng khoái.
Suốt đường đi cô đều không nhịn được cười thầm.
Cố Ngộ liếc nhìn cô, thấy cô vui vẻ như vậy, trong đầu toàn nghi ngờ không biết có phải cô đang vui vẻ vì nói chuyện cả tối với anh khóa trên nào không.
Khi lái xe đến bãi đỗ xe dưới lầu, Cố Ngộ tắt máy.
Bãi đỗ xe ngầm tối tăm, cửa sổ xe đóng kín, mọi âm thanh và ánh sáng đều bị cách ly.
Cố Ngộ đặt một tay trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên anh áp sát tới, hơi thở phả vào mặt cô:
"Tối nay có nhớ anh không?"
Thang Ninh chợt tỉnh ngộ, hơi thờ ơ đáp: "Ừm, nhớ."
Cố Ngộ hơi nhướng mày: "Thật sao?"
"Dĩ nhiên là thật rồi, em còn nói chuyện về anh với bạn học suốt nữa."
Nghe câu trả lời của cô, Cố Ngộ rất hài lòng.
Tuy nhiên chuyện tối nay gặp mặt những người đàn ông khác, vẫn phải "Trừng phạt" một chút.
Anh ép cô vào cửa xe, lòng bàn tay đỡ gáy cô, cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Hôn đến khi Thang Ninh thở không ra hơi anh mới buông ra, thở dốc bên tai cô: "Làm anh nhớ em cả tối, phải bù đắp cho anh.”