{{ msgSearch }}

Chương 257

ấn Tượng đầu Tiên Sẽ Là định Mệnh

Đang Cập Nhật 1182 Chữ 20/01/2025 19:20:34

Cũng không biết nếu tiếp tục như thế thì sẽ nghe anh nói ra những gì nữa, Thang Ninh quyết định tạm thời hành động riêng.

Cô nói mình cần đi lấy mấy bịch băng vệ sinh, bảo anh tự đi dạo ở khu đồ dùng nam.

Bổ sung hàng xong, Thang Ninh đi về phía khu đồ dùng nam, đi qua một quầy ở giữa thì phát hiện có hai nam sinh đại học đang làm hoạt động khuyến mãi.

Thang Ninh đứng trong đám đông nhìn họ một cái, nhưng lập tức đã bị hai người nắm bắt được đặc điểm “Trông có vẻ dễ nói chuyện".

Hai nam sinh đại học lập tức rất nhiệt tình đi đến bên cạnh Thang Ninh: "Chào chị, chúng em đang có hoạt động ở đây, chỉ cần quét mã theo dõi là có thể nhận một món quà nhỏ miễn phí."

Thang Ninh sợ trong này có mánh khóe, phản ứng đầu tiên là từ chối ngay: "Không cần đâu không cần đâu, tôi chỉ xem qua thôi."

Hai nam sinh đại học rất tinh ý, biết Thang Ninh là người mềm lòng, lập tức bắt đầu bán thảm: "Là thế này, sếp nói bắt buộc phải có 500 người quét mã thành công mỗi ngày tụi em mới được về, nhưng những người khác thực sự không muốn quét lắm, chị ơi chị giúp chúng em đi."

Bị bán thảm như vậy, chắc chắn Thang Ninh không thể ngồi yên.

Sau khi xác nhận lại nhiều lần chỉ cần quét một mã là được, Thang Ninh liền giúp họ việc này.

Cố Ngộ bên cạnh thấy mới rời vợ có mấy phút đã bị hai nam sinh đại học vây quanh.

Còn xin WeChat nữa?!

Đàn ông bây giờ đều khao khát như vậy sao?

Cố Ngộ bỏ đồ trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến, nắm lấy cổ tay Thang Ninh gọi cô: "Vợ à."

Hai nam sinh đại học đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ một cái, rồi cảm thán:

"Ồ, chị đã kết hôn rồi à, nhìn không ra đấy, em tưởng chị cũng là sinh viên chứ."

Thang Ninh được khen nên ngượng ngùng: "Không có không có, tôi tốt nghiệp rồi, đi làm rồi."

"Ồ, vậy chị trông trẻ thật đấy." Một nam sinh đại học nói.

"Đúng đúng, mà còn rất xinh nữa, đẹp người đẹp nết!" Người kia phụ họa theo.

Những lời khen chân thành của hai người dành cho Thang Ninh, nghe trong tai Cố Ngộ thật không dễ chịu chút nào.

Giống như đang muốn cướp vợ anh ngay trước mặt anh vậy.

Cố Ngộ lập tức bị kích thích lòng chiếm hữu và tính ganh đua: "Cảm ơn lời khen của các cậu dành cho vợ tôi."

"Vâng, vậy tụi em chúc anh chị trăm năm hạnh phúc."

"Cảm ơn."

Cố Ngộ kéo Thang Ninh đi mấy bước, quay đầu nhìn thấy bên cạnh là quầy bán bao cao su.

Hôm nay là ngày 20/5, bao cao su đang được đặt ở vị trí rất nổi bật với quảng cáo giảm giá.

Cũng không biết tại sao mà anh lại chợt quay đầu nhìn hai nam sinh đại học kia một cái.

Phát hiện họ vẫn còn nhìn mình và Thang Ninh.

Giây tiếp theo, Cố Ngộ cũng không suy nghĩ nhiều, chộp lấy rất nhiều hộp vuông ngay trước mặt họ rồi bỏ đi.

Mua đồ ở siêu thị xong rồi về nhà.

Vì đồ quá nhiều nên Cố Ngộ cần chia ra mang mấy lần lên lầu.

Sau khi vận chuyển đợt đồ đầu tiên về nhà, anh một mình xuống tầng hầm đỗ xe, mang số đồ còn lại lên.

Lúc đang đợi thang máy, anh bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Anh bạn, trùng hợp nhỉ."

Cố Ngộ nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Thạc.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác da, đeo một cặp kính đen, khi thấy Cố Ngộ liền tháo kính ra.

Cũng may, nếu hôm nay anh ta vẫn "What's up Bro" chắc Cố Ngộ sẽ trực tiếp ném túi đồ vào mặt anh ta.

Cố Ngộ khẽ gật đầu chào hỏi anh ta.

Hai người cùng vào thang máy, vì tầng cao nên có vài chục giây im lặng.

Lúc này không tìm chút chủ đề gì cũng hơi ngượng.

Trần Thạc thấy trong tay anh có nhiều túi lớn túi nhỏ, lập tức thông minh tìm được một chủ đề thích hợp: "Vừa đi siêu thị mua đồ à?"

Mặc dù rất hiển nhiên, nhưng Cố Ngộ cũng biết giống như hỏi "Ăn cơm chưa", chỉ là cách nói để tránh ngượng thôi.

Cố Ngộ gật đầu, vẫn trả lời nhẹ nhàng: "Ừm, mua một số đồ tích trữ cho nhà."

"Cái này không mua online được à?"

"Không thể mua online mãi được, với lại cũng có một số thứ mua online sợ sẽ không tốt."

Trần Thạc nghiêng đầu nhìn: "Mua gì vậy?"

Anh ta nhìn ở đỉnh túi trong tay anh thì thấy những hộp vuông màu bạc nổi bật một cách bất thường.

Trong số ít những lần tiếp xúc với Cố Ngộ, Trần Thạc đã gặp cái này ba lần rồi.

Do tần suất quá thường xuyên, anh ta thực sự không thể không nghi ngờ...

Đây có phải là trạng thái bình thường của Cố Ngộ không.

Thật sự là, mang vẻ ngoài đó.

Thực ra là cái đó.

Không ngờ được, người này trông thì văn nhã.

Nhưng thật ra lại hoang dã như vậy.

Số lượng này, trừ khi một ngày bảy lần, nếu không thì chắc chắn dùng một năm cũng không hết.

"Cậu… Cũng kỹ tính đấy." Trần Thạc cảm thấy khi nói chuyện miệng mình cứng đờ: "Sao vậy, lo trên mạng bị đ.â.m kim à?"

Cố Ngộ không hiểu anh ta đang nói gì, định hỏi thì thang máy đã đến.

Hai người ra khỏi thang máy, đi về hai hướng trái phải.

Cố Ngộ về nhà đặt túi ở cửa ra vào, thấy Thang Ninh đang vọc máy pha cà phê.

Vì Cố Ngộ thích uống cà phê nên quà cưới của Trần Trác là một máy pha cà phê.

Cố Ngộ đi qua giúp đỡ: "Sao vậy? Muốn uống cà phê à?"

Thang Ninh ngáp một cái: "Ừm, bình thường em ít khi uống cà phê, nhưng hôm nay muốn thử một ly xem sao."

"Được thôi, anh dạy em."

Cố Ngộ nhanh chóng tạo ra một bông hoa trên bề mặt cà phê.

Thang Ninh nếm một ngụm, thốt lên: "Oa, thật sự rất ngon, không thua gì bên ngoài luôn."

"Ừm, tay nghề pha cà phê của anh cũng được đấy." Cố Ngộ nói.

"Kỹ thuật thực sự rất tốt!" Thang Ninh không khỏi giơ ngón cái lên.

Nhớ lại lúc nãy ở siêu thị, Thang Ninh nói về nhà có thể thảo luận những chủ đề "Không thể nói ra" đó.

Cố Ngộ đột nhiên áp sát, ôm lấy eo cô từ phía sau, ẩn ý thúc một cái: "Kỹ thuật gì tốt?"

Thang Ninh vẫn đang đắm chìm trong chuyện kỹ thuật pha cà phê tốt.

Hoàn toàn không nghĩ đến chỗ khác.

"Uống cà phê của anh, chắc chắn sẽ tỉnh táo..." Cố Ngộ kéo dài giọng, nửa đùa nửa thật nói: "Tối nay không cho em ngủ đâu.”

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:20:34

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện