Ngày hôm sau Thang Ninh vốn muốn ngủ nướng, nhưng vì sáng sớm có một cuộc họp nên chưa đến 9 giờ đã dậy chuẩn bị tài liệu.
Cố Ngộ cũng nhận ra đêm qua có lẽ mình đã quá sức.
Lúc cuối cùng để cô ngủ đã gần 5 giờ sáng rồi.
Cố Ngộ hơi tự trách và xót xa, khi Thang Ninh làm việc, lúc thì anh mang trà hoa quả cho cô, lúc thì bóp vai xoa chân cho cô.
Ăn trưa xong, Thang Ninh thực sự cảm thấy hơi buồn ngủ, định nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến thứ tư tuần sau có deadline, còn một đống tài liệu chưa hoàn thành nên cô không thể trì hoãn được.
Cô vốn định làm việc một mạch cho xong, nhưng phát hiện càng làm hiệu quả càng thấp.
Còn không bằng bây giờ ngủ một lát, đợi tối lại tiếp tục.
Hơn nữa thông thường, đến tối khuya thanh vắng hiệu quả làm việc sẽ cao hơn một chút.
Vào buổi chiều, lợi dụng lúc Thang Ninh nghỉ trưa, Cố Ngộ đi dọn dẹp nhà cửa.
Nói cũng lạ, hôm qua anh cũng thức trắng đêm, thậm chí là ở một mức độ nào đó, anh là người bỏ ra nhiều sức lực hơn, tích cực hơn.
Nhưng sao lại cảm thấy mình có dùng bao nhiêu cũng không hết sức, thậm chí còn thấy có sức lực nhiều hơn bình thường.
Cảm thấy việc này còn hiệu quả hơn cả tập thể dục thông thường, vừa có thể rèn luyện cơ thể, vừa có thể thúc đẩy tình cảm vợ chồng, đây không phải là một công đôi việc sao.
Chỉ tiếc là vợ nhà anh quá vất vả, ban ngày đã mệt lả, tối...
Cũng không thể làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô quá nhiều.
Thang Ninh chỉ ngủ trưa một tiếng, lúc tỉnh dậy cô thấy ở nhà cả ngày cũng không thoải mái, nên quyết định ra ngoài đi siêu thị thư giãn tâm trạng.
Vì bây giờ mua sắm online quá dễ dàng, nên hầu hết đồ đạc đều mua trên mạng.
Nhưng thực phẩm tươi sống hàng ngày vẫn đi siêu thị mua.
Thang Ninh và Cố Ngộ đều là người khá có kế hoạch, trước khi đi siêu thị thường sẽ liệt kê những thứ cần mua.
Hai người kiểm tra qua đồ dùng hàng ngày trong nhà, định mua bổ sung một lần những thứ sắp hết.
Hai người thay một bộ đồ thể thao thoải mái, siêu thị không xa lắm, nằm trong trung tâm thương mại gần nhà.
Đến cửa siêu thị, hai người cùng đẩy một xe mua sắm, vừa vào đã thẳng tiến đến khu rau quả, từ xa Thang Ninh đã ngửi thấy mùi thơm ngọt của dâu tây: "Hình như lâu rồi không ăn dâu tây."
"Tại anh." Cố Ngộ vừa nói vừa bỏ dâu tây vào xe: "Tủ lạnh nhà mình phải luôn có sẵn dâu tây mới đúng."
"Không phải không phải, cũng không đến mức đó, nếu ăn quá nhiều cũng sẽ ngán, chủ yếu là từ khi chuyển nhà đến giờ mỗi ngày đều bận rộn mua sắm đồ sinh hoạt, nên chưa có thời gian đến mua đồ ăn."
Cố Ngộ: "Vậy em xem còn thích gì thì mua hết đi."
Bình thường Thang Ninh thích ăn hoa quả, cũng sẽ tích trữ một ít dưa chuột, ngô các thứ, đói thì ăn trực tiếp, vậy cũng đủ no.
Cô cũng thích uống đồ uống ngọt.
Trà đen lạnh, trà hoa nhài mật ong và các loại nước ép, đều là những thứ cô yêu thích.
Cô còn thích trộn các loại đồ uống lại với nhau, thử mùi vị mới.
Hai người đi đến khu đồ ăn vặt, Cố Ngộ hỏi: "Sau này sẽ xem phim ở nhà nhiều, có muốn mua ít đồ ăn vặt không?"
"Được chứ, em muốn mua!" Thang Ninh đi đến quầy lấy rất nhiều đồ ăn vặt.
Cố Ngộ cười nói: "Sao cảm giác đây đều là những thứ trẻ con thích ăn vậy?"
"Chứ sao nữa? Người lớn nên ăn đồ ăn vặt gì?"
"Anh không thích ăn vặt lắm, còn Cố Lê thì thích ăn mấy thứ như chân gà cay, cổ vịt, mấy thứ có xương." Cố Ngộ nhớ đến đây, đột nhiên cảm thấy sao những thứ em gái anh thích ăn giống như chó dữ vậy.
So ra, những thứ vợ anh thích ăn đáng yêu, bình thường hơn nhiều.
"Em thấy mấy thứ đó ăn hơi phiền phức, khoai tây chiên vẫn tiện hơn, không cần nhả xương." Thang Ninh vừa nói vừa nhìn thấy khu vực sôcôla bên cạnh: "À, em muốn mua cả sôcôla nữa! Lúc nào làm việc mệt mỏi thì sẽ ăn nó để sung năng lượng!"
Trước đây Cố Ngộ không thích đi siêu thị lắm, hầu hết thời gian anh chỉ đi như một người khuân vác và máy rút tiền.
Trước đây khi đi siêu thị với Cố Lê, mỗi lần thấy cô ấy lấy đủ thứ đồ nhét đầy xe, trong lòng chỉ thấy phiền não vì lát nữa phải một mình mang về nhà.
Nhưng khi anh thấy Thang Ninh nhét đầy xe thế này, anh lại có cảm giác thỏa mãn khó nói.
Có một xung động muốn mua cho cô tất cả những thứ cô thích trên thế giới này.
Đi qua khu đồ ăn vặt, Cố Ngộ hỏi: "Tối nay em còn nhiều việc không?"
"Còn một chút, nhưng em nghĩ nếu tập trung thì chắc hai ba tiếng là xong." Thang Ninh nói: "Bởi vì sáng nay em đã tìm kiếm một số tài liệu, giờ tài liệu tìm gần đủ rồi, tiếp theo chỉ cần tổng hợp lại thôi."
"Ừm, vậy tốt rồi, tối qua..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Ngủ cũng hơi muộn thật."
Mặc dù đến giờ nội dung cuộc trò chuyện vẫn còn khá bình thường, nhưng có lẽ vì cảm thấy có lỗi, nên Thang Ninh liền nhìn xung quanh, sợ người khác nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
Thang Ninh lập tức chuyển chủ đề, nhìn thấy quầy bán sữa tắm bên cạnh liền đi qua nói: "Đúng lúc cần tích trữ chút sữa tắm, mua mùi gì nhỉ."
Cố Ngộ thấy dáng vẻ cố tình trốn tránh của cô rất đáng yêu, nổi hứng trêu chọc, cô càng trốn, anh càng đuổi theo.
"Ừm, nói đến sữa tắm, anh thấy sau này tắm chung cũng khá tốt." Cố Ngộ vừa nói vừa bỏ nhãn hiệu sữa tắm thường dùng ở nhà vào xe đẩy: "Tiết kiệm thời gian tiết kiệm nước."
Thang Ninh hận không thể lập tức lấy tay bịt miệng anh: "Này, đây là nơi công cộng, anh nói gì thế?!"
"Anh đang rất nghiêm túc nói về vấn đề tiết kiệm tài nguyên nước mà." Cố Ngộ nghiêm túc: "Hay là em suy nghĩ quá đen tối?"
Cách pua này của Cố Ngộ khiến Thang Ninh không biết phải làm sao.
Lẽ nào thực sự là cô nghĩ nhiều quá? Dù sao cũng đều là người trưởng thành, hơn nữa họ còn là vợ chồng, nói chuyện này có vẻ cũng không có gì "Phản cảm"?
Thang Ninh thấy Cố Ngộ là đã sợ, vội kéo anh đến chỗ không có người, khẽ cảnh cáo: "Đang ở ngoài đấy, anh bớt thảo luận về mấy chủ đề này được không."
"Vậy ý là, sau này ở nhà thì có thể thảo luận thoải mái?"
Thang Ninh không biết mình đã rơi vào bẫy của anh bao nhiêu lần, cô trả lời:
"Ở nhà... Dù sao cũng chỉ có hai đứa mình, thảo luận vấn đề này cũng không sao."
"Ừm, vậy được, tối nay lại thảo luận với em."
Thang Ninh cảm thấy hôm nay Cố Ngộ hơi bất thường.
Hoặc là do tối qua đã được "Ăn thịt", nên hôm nay trên mặt anh liền viết bốn chữ "Đắc ý vui mừng" to đùng.