Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, người đầu tiên lên tiếng là Trần Thạc.
Một tiếng "Đệt" rõ ràng, thể hiện hàng ngàn lời nói trong lòng anh ta lúc này.
Cố Lê giây trước còn thấy ngọt ngào muốn ngất đi, giây sau phát hiện có gì đó không ổn, hít một hơi nói với Thang Ninh: "Vậy là cậu đang cầu hôn sao?"
Thang Ninh nghiêng đầu nói: "Có lẽ… Là vậy?"
"Không phải chứ!!" Cố Lê che miệng, nhìn Thang Ninh rồi lại nhìn Cố Ngộ.
Thấy Cố Ngộ đứng ngây người không phản ứng gì, cô ấy không nhịn được đá anh một cái.
Cố Ngộ vừa rồi còn nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác giờ mới tỉnh lại, nhìn Thang Ninh hỏi: "Em... Muốn kết hôn với anh?"
Thang Ninh gật đầu.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, họ dường như đang truyền đạt tâm ý của nhau.
Thực ra trong lòng Thang Ninh đã sớm vượt qua nỗi sợ hãi về việc kết hôn rồi, trước đây không có cơ hội thích hợp để nói với anh, sợ tỏ ra quá cố ý.
Có lẽ hôm nay là ý trời, để cô "Cầu hôn" anh một cách đột xuất như vậy.
Cố Lê thực sự muốn đập đầu Cố Ngộ vào bát cơm trước mặt, lại đá anh hai cái nữa: "Anh sao vậy! Đồng ý hay không đồng ý, đàn ông đàn ang mà cứ ấp úng mãi thế!"
Ánh mắt Cố Ngộ dịu dàng, ánh lên niềm vui, có lẽ chỉ có anh mới biết ý nghĩa của câu nói này.
"Tất nhiên là anh đồng ý." Cố Ngộ không quan tâm còn người khác đang xem, đôi mắt đào hoa sáng lên rực rỡ, nghiêng người hôn nhẹ lên môi cô.
Cố Lê cũng không để ý gì khác, chỉ cảm thấy xúc động muốn khóc, cô ấy khoác tay Trần Thạc bên cạnh, hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí cảm động này.
Đêm giao thừa này quá đỗi đẹp đẽ, chắc chắn sẽ được ghi nhớ suốt đời.
Hôm sau không có kế hoạch gì đặc biệt, buổi sáng mọi người đi dạo ở trung tâm Bạch Thành, ăn trưa xong thì về.
Về đến Giang Thành, Cố Ngộ tiện đường đưa Thang Ninh về nhà trước.
Khi trên xe chỉ còn Cố Lê, anh mới tiện hỏi một số câu hỏi: "Trước đây em có thảo luận với Thang Ninh về chuyện kết hôn không?"
"Không có, sao vậy?" Cố Lê nói xong thì nhớ lại cảnh tượng hôm qua, lại không khỏi thán phục: "Nhưng cậu ấy là kiểu người rất chậm rãi, rất thận trọng, thậm chí nếu người khác cầu hôn cũng cần suy nghĩ rất lâu mới quyết định có nên đồng ý hay không, không ngờ hôm qua cậu ấy lại dũng cảm chủ động cầu hôn anh như vậy!"
Nói đến đây, Cố Lê vẫn không nhịn được nhìn Cố Ngộ với vẻ chê bai: "Nhưng anh thật là, lại để con gái chủ động cầu hôn, anh kém quá đấy."
"Anh..." Cố Ngộ rất khó nói, khó mở lời.
Nhưng hành động của Thang Ninh hôm qua thực sự nằm ngoài dự đoán của anh, nhớ lại từng chi tiết, anh lo lắng có phải mình đã hiểu lầm điều gì không.
Mới không lâu trước đây, cô còn nhắc đến chuyện không muốn kết hôn, thậm chí Cố Ngộ đã chuẩn bị sắn kế hoạch cho hai người sau này nếu không kết hôn, sự thay đổi đột ngột của cô khiến Cố Ngộ hơi bất ngờ.
Cố Ngộ vẫn không yên tâm, cố gắng tìm hiểu thêm thông tin từ người "Tạm thời hiểu Thang Ninh hơn" là Cố Lê: "Em nghĩ kỹ lại xem, trước đây em ấy thực sự chưa từng nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến kết hôn với em sao?"
Cố Lê suy nghĩ một lúc: "Rất ít, chỉ là thỉnh thoảng thấy những bố trí đám cưới và váy cưới đẹp thì em sẽ gửi cho cậu ấy xem, rồi hỏi cậu ấy có thích kiểu đó không."
"Vậy em ấy trả lời thế nào?"
"Hình như nói chưa từng nghĩ đến vấn đề này."
Cố Ngộ hơi nheo mắt: "Vậy em ấy có tỏ ra không muốn kết hôn không?”
"Anh sao vậy chứ!!" Cố Lê bị hỏi đến nổi cáu: "Chẳng lẽ anh đang nghĩ cậu ấy chỉ nhất thời hứng lên rồi nói vậy, hay là anh mong cậu ấy rút lại lời cầu hôn đó? Em nói cho anh biết em không đồng ý đâu, em và Trần Thạc đã là nhân chứng rồi, hai người nhất định phải kết hôn."
Cố Ngộ ấm ức nói: "Anh cũng muốn chứ..."
Chỉ là anh vẫn không chắc chắn trong lòng, không biết Thang Ninh thực sự đã nghĩ thông suốt, hay chỉ là diễn cho Cố Lê và Trần Thạc xem để anh khỏi khó xử.
Suốt chặng đường Cố Lê không ngừng "Tẩy não" Cố Ngộ, bảo anh phải thay đổi, từ nay trở đi làm một người chồng tốt biết chăm sóc vợ, nhưng cô ấy lại thấy tâm hồn anh cứ treo ngược cành cây kiểu gì.
Nhưng dù gì kết hôn cũng là việc trọng đại trong đời họ, sẽ hoàn toàn thay đổi quỹ đạo cuộc sống của anh sau này, cô ấy nghĩ bây giờ Cố Ngộ chưa chuẩn bị đầy đủ cũng là điều dễ hiểu.
Là người ngoài trong chuyện tình cảm của họ, Cố Lê cũng không nên can thiệp quá nhiều.
Khi Cố Lê kéo vali về đến nhà thì đã gần đến giờ ăn tối, Tống Mạn Tư đang xem TV, thấy Cố Lê liền đứng dậy khỏi sofa đi ra cửa: "Lê Lê về rồi à."
"Vâng, con về rồi." Cố Lê vừa cởi giày vừa thuận tay đẩy vali cho Tống Mạn Tư.
"Sao không gọi ba con đi đón."
"À, anh con đưa con về."
Tống Mạn Tư dừng động tác kéo vali, bất chợt ngẩng đầu nhìn Cố Lê hỏi: "Con đi đón giao thừa với anh con à?"
Mấy ngày trước khi nói về chuyện đón giao thừa, cô ấy không nhắc đến Cố Ngộ, chỉ nói sẽ đi cùng Thang Ninh.
Cố Lê không biết Tống Mạn Tư đã biết chuyện của cô ấy và Trần Thạc, phản ứng lại thấy mình lỡ lời, lập tức cố gắng giấu giếm: "À... Anh con... Tình cờ tiện đường lái xe đưa con về."
Tống Mạn Tư để vali vào chỗ, ngồi lại lên sofa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo Cố Lê ngồi xuống.
Cố Lê rất mệt nên cũng muốn ngồi một lát, nhưng cô ấy không phát hiện ra biểu cảm gì khác lạ của Tống Mạn Tư, lúc ngồi phịch xuống còn với tay lấy một quả quýt bóc.
Sau đó cô ấy nghe Tống Mạn Tư nghiêm túc nói: "Con đừng giấu mẹ nữa, mẹ đã biết hết rồi."
Cố Lê dừng động tác bóc quýt.
Nghĩ bụng chắng lẽ mẹ đã biết mình đi đón giao thừa với Trần Thạc rồi ư?
Ngay lúc cô ấy đang nghĩ cách giải thích việc đi đón giao thừa với người con trai khác như thế nào thì nghe thấy Tống Mạn Tư nói tiếp: "Anh con và Thang Ninh đang yêu nhau đúng không."
Một bên thì thở phào nhẹ nhõm vì chuyện của mình không bị phát hiện, một bên thì lại lo lắng sợ mình lỡ lời tiết lộ chuyện của họ sẽ bị Cố Ngộ đánh.
Vì vậy Cố Lê lập tức chối bay chối biến: "Gì cơ, con hoàn toàn không biết gì hết!!"
Tống Mạn Tư nắm lấy bàn tay đang vung vẩy lung tung của cô ấy: "Thang Ninh đã nói với mẹ rồi."
"Hả???? Thang Ninh nói với mẹ ạ?"
Tống Mạn Tư gật đầu, ánh mắt lộ vẻ xót xa: "Con bé ấy, một mình đến tìm mẹ và ba con nói chuyện, kể về gia đình và tình hình hiện tại với người nhà của con bé, nói lo ba mẹ nghĩ con bé không hợp với anh con, lo ba mẹ sẽ để ý đến điều kiện gia đình của con bé, nên tự mình đến thẳng thắn với ba mẹ, nói có thể hiểu nếu ba mẹ không đồng ý không ủng hộ bọn nó, ôi chao nó nói đến mức khóc lên, giờ mẹ nghĩ lại vẫn thấy đau lòng."
Cố Lê chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ ấy của Thang Ninh là đã thấy xót xa, tủi thân muốn khóc thay cô: "Sao cậu ấy lại nghĩ vậy chứ, cậu ấy là một cô gái xuất sắc, là anh con không xứng với cậu ấy mới đúng!"
"Đúng là..." Tống Mạn Tư vô thức nói, rồi nhận ra dù sao cũng là con trai ruột của mình, không thể nói như vậy, bà đổi một cách diễn đạt uyển chuyển hơn:
"Nhưng mà anh con ấy, mẹ sợ nó không đáng tin về mặt tình cảm, không thể phụ lòng một cô gái tốt như vậy."
"Về mặt tình cảm ư?" Cố Lê nói rồi mới phản ứng lại, Tống Mạn Tư vẫn chưa "Tẩy trắng" cho Cố Ngộ, vẫn hiểu lầm anh là kẻ sở khanh tuyệt thế, cô ấy lập tức giải thích giúp anh: "Không phải không phải, mẹ yên tâm đi, anh con chính là một kẻ độc thân từ trong trứng đấy ạ."
"Độc thân từ trong trứng là gì?" Tống Mạn Tư không hiểu.
"Ý là chưa bao giờ yêu đương." Cố Lê nói đến đây mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, nhét quýt vào miệng: "Những cô bạn gái anh ấy nói trước đây đều là lừa chúng ta thôi."
"Lừa… Lừa chúng ta sao?" Tống Mạn Tư không hiểu: "Tại sao vậy?"
"Là do mẹ cứ giới thiệu đối tượng cho anh ấy, làm anh ấy bực mình, điểm này thì con hiểu anh con." Cố Lê nói rồi bắt đầu thuyết giáo Tống Mạn Tư: "Chiến thuật của mẹ trước đây quả thực hơi mạnh, anh con không chống đỡ nổi cũng là chuyện bình thường, chứ mẹ cứ chào hàng anh con như bán hàng đa cấp ấy.”
"Đó là vì mẹ thấy nó lớn tuổi rồi mà chưa yêu đương nghiêm túc bao giờ, nên muốn nó tìm một người ổn định hơn mà thôi. Trước đây con cũng thấy đấy, cứ ba ngày hai bữa lại nói với mẹ là đã đổi bạn gái, mẹ tưởng toàn là mấy người không nghiêm túc tìm trên mạng, nên mẹ nghĩ người mẹ quen biết qua giới thiệu sẽ đáng tin cậy hơn..."
"Thì vậy đó, chính vì suy nghĩ này của mẹ nên mới khiến anh con sinh ra tâm lý sợ hãi, vì vậy anh ấy mới nói dối là đang yêu đương, còn luôn đổi bạn gái." Cố Lê lắc đầu bất lực: "Suýt nữa là con tưởng anh con là kẻ lăng nhăng thật."