Thông tin truyện

[Dịch] yêu là thế

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
yêu là thế

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Ngôn Tình ,

Trạng thái: Full

[Dịch] yêu là thế

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Thời khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Trong cái đầu vốn chứa đầy tiểu thuyết ngôn tình của tôi thì tỏ tình, cầu hôn và kết hôn chính là ba thời khắc đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời của người con gái, đó phải là khoảnh khắc lãng mạn nhất để đến khi đầu bạc răng long, hồi tưởng lại vẫn cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt. Tuy nhiên, tiểu thuyết luôn khác xa với cuộc sống.

Mùa hè năm 2006, tôi hoàn toàn không nhớ buổi sáng hôm ấy là ngày nào nữa. Tôi đang nằm trong chăn mơ giấc mơ đẹp thì nghe tiếng mẹ lải nhải bên tai: “Tâm Tâm, con đã hai mươi sáu tuổi rồi đấy, định lúc nào mới kết hôn hả? Con nhòn cái X bằng tuổi con xem, con của nó đã lớn tướng rồi, lại còn cái Y nữa, nó ít hơn con ba tuổi mà hai hôm nữa là lấy chồng rồi đấy, con để tâm một chút có được không?”

Tôi thấm nhuần sâu sắc lời mẹ dạy, thế nên với tay lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Kẻ phiền phức. Nghe giọng ngái ngủ của Kẻ phiền phức, tôi đoán hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông của tôi nên mới hỏi một câu cụt lủn: “Có chuyện gì thế?” Tôi cũng đang buồn ngủ, thế nên đi thẳng vào vấn đề: “Anh định lúc nào kết hôn với em?”. “… Chưa nghĩ đến.”, “Giờ thì nghĩ đi!”. Rất lâu không thấy động tĩnh gì, tôi nghĩ hắn đã ngủ rồi, đang định dập máy ngủ tiếp thì đột nhiên hắn lên tiếng, giọng trong vắt như nước: “Đợi lấy bằng thạc sĩ xong đã nhé!” “Được.”. Đặt điện thoại xuống, tôi nói với mẹ rằng khi nào lấy bằng thạc sĩ xong thì kết hôn.
Xem thêm
Thu gọn
Thời khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Trong cái đầu vốn chứa đầy tiểu thuyết ngôn tình của tôi thì tỏ tình, cầu hôn và kết hôn chính là ba thời khắc đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời của người con gái, đó phải là khoảnh khắc lãng mạn nhất để đến khi đầu bạc răng long, hồi tưởng lại vẫn cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt. Tuy nhiên, tiểu thuyết luôn khác xa với cuộc sống.

Mùa hè năm 2006, tôi hoàn toàn không nhớ buổi sáng hôm ấy là ngày nào nữa. Tôi đang nằm trong chăn mơ giấc mơ đẹp thì nghe tiếng mẹ lải nhải bên tai: “Tâm Tâm, con đã hai mươi sáu tuổi rồi đấy, định lúc nào mới kết hôn hả? Con nhòn cái X bằng tuổi con xem, con của nó đã lớn tướng rồi, lại còn cái Y nữa, nó ít hơn con ba tuổi mà hai hôm nữa là lấy chồng rồi đấy, con để tâm một chút có được không?”

Tôi thấm nhuần sâu sắc lời mẹ dạy, thế nên với tay lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Kẻ phiền phức. Nghe giọng ngái ngủ của Kẻ phiền phức, tôi đoán hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông của tôi nên mới hỏi một câu cụt lủn: “Có chuyện gì thế?” Tôi cũng đang buồn ngủ, thế nên đi thẳng vào vấn đề: “Anh định lúc nào kết hôn với em?”. “… Chưa nghĩ đến.”, “Giờ thì nghĩ đi!”. Rất lâu không thấy động tĩnh gì, tôi nghĩ hắn đã ngủ rồi, đang định dập máy ngủ tiếp thì đột nhiên hắn lên tiếng, giọng trong vắt như nước: “Đợi lấy bằng thạc sĩ xong đã nhé!” “Được.”. Đặt điện thoại xuống, tôi nói với mẹ rằng khi nào lấy bằng thạc sĩ xong thì kết hôn.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...