Cuối cùng, Lâm Niệm Sơ nhíu mày, trừng mắt nhìn Trình Nghiên:
“Có ma mới hiểu tại sao tôi lại ngồi đây mà đồng cảm với một tên yêu nghiệt như anh!”
Trình Nghiên bật cười, nụ cười lười nhác nhưng đầy sức hút:
“Chắc tại tôi đẹp trai quá, nên khiến người ta dễ mềm lòng.”
“Đẹp cái đầu anh!” Cô gắt, nhưng lại không nhịn được mà quay đi để che giấu nụ cười bất giác nở trên môi.
Trình Nghiên nhấp một ngụm trà, nhìn cô, ánh mắt như cười mà không phải cười:
“Thật ra, có một số chuyện tôi không muốn kể không phải vì sợ cô biết, mà vì tôi thấy không đáng.”
“Không đáng?”
“Ừ. Có những thứ cô càng lật lại, nó càng bẩn. Tốt nhất cứ để nó nằm yên ở đấy, như thế sạch sẽ hơn.”
Lâm Niệm Sơ ngẩn người, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh dưới ánh đèn. Dù ngoài miệng anh toàn nói lời châm chọc, nhưng trong đôi mắt kia lại có gì đó thật sâu lắng và cô đơn.
Cô bỗng cảm thấy, tên yêu nghiệt này, cũng không hẳn là hoàn toàn đáng ghét.
Lâm Niệm Sơ thở dài, bỏ qua khúc mắc vừa rồi, bỗng nảy ra một câu hỏi khác:
"Sao Hạ Mộng Tùng lại dám làm bạn với anh? Cô ấy không sợ bị con của bố dượng anh đánh à?"
Trình Nghiên điềm nhiên đáp:
"Bởi vì cô ấy cũng là một người bị cả trường cô lập."
"…"
Lâm Niệm Sơ cạn lời, nhìn anh mà chẳng biết nói gì hơn. Sau một hồi im lặng, cô ngập ngừng hỏi:
"Tại sao cô ấy lại bị cô lập?"
Trình Nghiên trầm ngâm giây lát rồi khẽ thở dài:
"Cô ấy thực sự rất đáng thương. Bố cô ấy có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, thường xuyên hành hạ hai mẹ con cô ấy. Một đêm, mẹ cô ấy không chịu nổi nữa, đã g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta. Chuyện này bị một số người trong trường biết được, nên họ đều tránh xa cô ấy."
"…"
Lâm Niệm Sơ đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Hóa ra trước đây, lý do Trình Nghiên thích Hạ Mộng Tùng đến vậy không chỉ đơn giản là cảm xúc thoáng qua.
Hai người họ, ở tuổi 15, 16, đều chịu bạo lực học đường mà không thể phản kháng. Gia đình tồi tệ, những tháng ngày chông chênh, họ bị cả thế giới xua đuổi nhưng lại tìm được hơi ấm trong nhau.
Cô ấy là ánh trăng sáng duy nhất trong quãng thanh xuân tăm tối của anh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Niệm Sơ cảm thấy kỳ lạ. Theo logic này, chẳng phải họ nên trở thành một đôi khắc cốt ghi tâm, không thể rời xa, cuối cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời hay sao? Sao lại trở thành tình trạng ngày hôm nay?
"Rồi sau đó thì sao?" Lâm Niệm Sơ tò mò không nhịn được, hỏi tiếp.
Trình Nghiên dựa lưng vào ghế, giọng điệu thoáng vẻ lãnh đạm:
"Lên đại học, bọn tôi xa nhau. Cô ấy không muốn ở lại Đông Phụ nên đã đi đến nơi khác. Tôi định đi theo, nhưng lại không thể vì trong nhà xảy ra chuyện."