{{ msgSearch }}

36

Yêu đương Là Cái Quần Què

Trương Bất Nhất 559 Chữ 12/01/2025 12:56:07

Tưởng Ngải Đồng xoay người, kê đầu bằng tay, làm bộ dáng quyến rũ đầy tính… hài kịch: "Cục cưng à, cậu thấy tớ thế nào? Đẹp không? Gợi cảm không? Quyến rũ không?"

Lâm Niệm Sơ nhún vai: "Tớ thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là lão Đoạn nghĩ sao."

Tưởng Ngải Đồng thở dài não nề, rồi bật dậy như lò xo: "Mẹ kiếp! Nếu anh ấy không về nữa, tớ thề sẽ đi mua sex toy!"

Lâm Niệm Sơ nghiêm mặt, giơ tay làm động tác gọi điện thoại: "Alo, đội phòng chống k.h.i.ê.u d.â.m à? Có người ở đây nói toàn mấy câu như ‘phập phập phập’ với ‘sex toy’. Tình hình nghiêm trọng, cần xử lý ngay lập tức!"

Tưởng Ngải Đồng ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, cả hai quyết định ra ngoài kiếm gì ăn. Khu vực gần phim trường này đúng là thiên đường ăn uống.

Bầu trời đầu xuân tối sớm, mới hơn sáu giờ mà sắc trời đã xanh đậm. Hai bên đường, phố xá rộn ràng ánh đèn, người đi lại đông đúc như lễ hội.

Họ bước vào một nhà hàng có cái tên khá thú vị: “Cả Năm Có Dư.” Quán mới mở từ 5 giờ 30 chiều, mà chưa đầy nửa tiếng sau đã chật kín khách.

Một nhân viên nam mặc đồ cổ trang thời Đường màu nâu nhạt – đúng kiểu cosplay bồi bàn cổ đại – xuất hiện, hai tay bê chiếc nồi đồng tròn lớn, cẩn thận đặt xuống bàn số 12. Anh mỉm cười nói: "Lẩu cá cay của quý khách đây ạ."

Ở bàn, chỉ có hai người đàn ông đang ngồi, nhưng bầu không khí giữa họ lại kỳ lạ đến mức…

Sau khi bồi bàn rời đi, Đoạn Hạo Sơn cầm đũa lên, hớn hở nói với Trình Nghiên đang ngồi đối diện: “Ăn thử đi, nghe nói quán này đồ ăn ngon lắm.”

Hôm nay, Trình Nghiên mặc một bộ đồ bình thường, trông có vẻ thoải mái hơn mọi khi. Nghe vậy, anh cầm đũa gỗ lên, gắp một miếng cá đặt vào đĩa sứ trắng trước mặt.

Quán ăn thì ồn ào náo nhiệt, nhưng cách ăn của anh vẫn tao nhã đến phát ngứa mắt.

Đoạn Hạo Sơn chẳng khách sáo, gắp ngay một miếng cá bỏ vào miệng, rồi hớp một ngụm bia đầy, uống xong còn “ợ” một tiếng thật to, sau đó quay sang nhìn Trình Nghiên: “Ngày mai cậu đi đâu? Tớ đi với cậu.”

Trình Nghiên nhướn mày, đè nén cơn khó chịu: “Tớ đi bàn chuyện hợp đồng.”

“Ra thế…” Đoạn Hạo Sơn gật gù, ra chiều nghiêm túc. Nhưng vài giây sau, anh ta đã nhe răng cười: “Không sao, tớ làm trợ lý cho cậu!”

“Trợ lý cái đầu cậu!” Trình Nghiên trừng mắt. “Cậu bám tớ suốt ba ngày rồi. Tha cho tớ được không?”

“Thì đúng là tớ đang rảnh rỗi mà.” Đoạn Hạo Sơn nhún vai, vẻ mặt vô tội. Thực ra, anh đã từ Tây Phụ trở về từ lâu, nhưng vẫn chẳng chịu về nhà.

Trình Nghiên thở dài bất lực: “Nghe tớ, về nhà đi.”

“Cậu hiểu khỉ gì!” Đoạn Hạo Sơn lập tức chuyển sang chế độ than vãn. “Cậu không biết có bạn gái như hổ như sói là thế nào đâu! Đm, tớ gần như kiệt sức rồi!”

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:56:07

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện