Một đêm vào ba tháng sau, tôi đang ngồi trước máy tính xem những kiến thức chuyên môn.
Điện thoại rung lên một trận, thông báo có người lạ dừng lại ngoài cửa.
Mới mở màn hình giám sát, đột nhiên cả căn phòng tối om.
Mất điện rồi...
Khác với lần trước chỉ để đồ rồi bỏ đi, người trong màn hình giám sát đã bật đèn pin.
Cô ta từ trong túi lấy ra dụng cụ, bắt đầu bẩy khóa!
Tôi bỗng thấy lạnh toát sống lưng, tay run rẩy mở tin nhắn với Chu Vân Tịnh.
Anh ấy... lúc này có ở nhà không?
Có phải đang chạy lịch trình không?
[Chu Vân Tịnh, cô ta đến rồi, anh có ở nhà không? Cô ta đang bẩy khóa nhà tôi.]
Tim tôi đập nhanh hơn, tôi cầm đèn pin đứng ở cửa phòng ngủ, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng lại không dám ra ngoài.
Tôi lập tức gọi báo cảnh sát cho bảo vệ khu dân cư.
Đột nhiên...
Điện thoại tôi reo lên, tôi vội vã mở ra, là cuộc gọi từ Chu Vân Tịnh.
Chuông chỉ reo được hai giây đã bị tôi bắt máy, đầu dây bên kia là giọng trầm thấp đầy lo lắng.
"Chờ tôi, tôi đang trên đường về."
Sau đó không cho tôi kịp lên tiếng, âm thanh bên kia có chút ồn ào, tôi mơ hồ nghe thấy anh đang xin lỗi ai đó, nói là phải rời đi trước.
Tôi cảm thấy áy náy vì đã làm phiền công việc của anh, nhưng lại sợ hãi, lo lắng rằng ngoài cửa bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm xâm nhập.
Sau vài tiếng bước chân vội vã và tiếng cửa đóng, âm thanh trong ống nghe trở nên yên tĩnh.
Giọng anh khàn đặc, mang theo hơi thở gấp gáp: "Trì Dư, đừng sợ, nghe tôi nói..."
"Đừng ở trong phòng ngủ chính, tìm một nơi kín đáo để ẩn nấp."
"Cô ta là fan cuồng, những món đồ cô ta gửi có thể thấy rõ, sau khi phá cửa, căn phòng đầu tiên cô ta sẽ chọn khả năng cao chính là phòng ngủ chính."
"Tìm nơi khác đi, tôi nhớ cấu trúc nhà của cô giống nhà tôi, chắc chắn có ba phòng ngủ."
"Nếu có phòng thay đồ hoặc phòng chứa đồ, thì trốn vào đó trước."
Tôi nghe giọng anh, rõ ràng cũng rất lo lắng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, ép bản thân không được sợ hãi.
Cầm đèn pin, tôi rời khỏi phòng ngủ.
"Chu Vân Tịnh, cô ta cắt điện rồi, cả nhà tối om."
"Đừng sợ, có tôi đây."
Giọng anh trầm thấp, đầy an ủi: "Tôi sẽ đến ngay, nhất định phải trốn kỹ, an toàn của cô là quan trọng nhất."
13
Tôi trốn trong đống quần áo trong phòng thay đồ.
Xung quanh im ắng đến đáng sợ, tim tôi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
"Trì Dư?"
"Ừm..."
Tôi siết chặt điện thoại, nhỏ giọng trả lời anh.
Có lẽ lúc nãy Chu Vân Tịnh đã thúc giục tài xế, nhưng tôi lại quá hoảng loạn, không có tâm trí để nghe.
"An ninh sẽ đến ngay, tôi còn... mười phút nữa."
"Mười phút, tôi nhất định sẽ xuất hiện trước mặt cô."
"Tôi không sao đâu, sau khi gửi tin nhắn cho anh, tôi đã lập tức gọi báo cho bảo vệ khu rồi, anh... anh cũng đừng quá lo lắng, lái xe cẩn thận."
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy một âm thanh mơ hồ và xa xôi, như một bóng ma vang lên.
"Anh yêu, anh đang ở đâu? Em biết anh ở đây mà!"
Cửa phòng thay đồ bị mở, một tia sáng chiếu qua khe cửa tủ, rồi lại di chuyển, bước chân xa dần.
"Anh yêu, anh đang chơi trốn tìm với em sao?"
Cô ta hình như thật sự đi về hướng phòng ngủ chính.
Thời gian trôi qua thật dài.
Để tránh bị phát hiện, tôi đã cúp điện thoại với Chu Vân Tịnh từ lâu.
Mắt tôi gần như xuyên thủng màn hình điện thoại, sao bảo vệ khu vẫn chưa đến?
Một thông báo bật lên trên điện thoại, từ nhóm của khu dân cư.
[Hệ thống an ninh tạm thời không nhận được báo động do sự cố chuông báo cháy, các cư dân cần liên hệ trực tiếp với bảo vệ, số điện thoại: ……]
Một cảm giác lạnh thấu xương dần dần lan ra khắp cơ thể tôi.
Ngay lúc đó, Chu Vân Tịnh gửi tin nhắn đến.
[Chắc canh là cô ta đã làm gì đó, cô trốn kỹ vào, tôi sẽ liên hệ với bảo vệ.]
Vài phút sau, người phụ nữ vì không tìm thấy ai mà trở nên tức giận, có lẽ cô ta đã phát hiện đây không phải là nhà của Chu Vân Tịnh.
Dù sao thì, vài bộ quần áo trong tủ phòng ngủ là của tôi.
!!!
Ánh sáng lóe lên, tiếng bước chân dần dần gần lại, cô ta lại quay lại phòng thay đồ.
Có vẻ như cô ta muốn xác định danh tính của chủ nhà, cô ta kéo mạnh cánh cửa tủ!
Một bàn tay xuyên qua giá treo đồ trước mặt tôi, đang định sờ vào cổ áo của tôi.
Đột nhiên, ánh sáng chiếu vào, chói mắt làm tôi không thể mở mắt.
"Ha, cuối cùng cũng tìm thấy rồi..."
"Cô nhận quà của tôi à?"
"Thật đáng tiếc, đó là quà tặng cho anh ấy, vậy mà lại bị cô nhận mất. Làm sao bây giờ?"
Tôi mở mắt ra, định lên tiếng thì cô ta vươn tay về phía tôi, siết chặt cổ tôi.
"Vậy thì... cô c.h.ế.t đi đi!"
Rầm!!!
Tiếng cơ thể va vào đồ đạc rồi ngã xuống đất vang lên, người phụ nữ trước mặt tôi bị một lực đẩy mạnh, ngã sõng soài xuống sàn.