Nói xong, cô quay người, tiếp tục bước đi cùng Lục Chính Đình.
Chu Triều Sinh nhìn theo bóng dáng hai người một lát, rồi quay lại nhìn Hồ Hướng Dương. Anh thở dài, giọng nói có chút trêu chọc:
“Tiểu Hồ này, cậu còn nhỏ mà suy nghĩ thì phức tạp quá. Nếu ở đại đội Ngũ Liễu, kiểu này sẽ bị coi là lưu manh đấy. Phải bắt lại đánh một trận mới được.”
Hồ Hướng Dương nghe vậy, không kiềm được cơn tức, giọng lớn hơn:
“Tôi không làm gì sai cả! Đây là xã hội mới, đả đảo chủ nghĩa phong kiến, đả đảo ép hôn. Tôi chỉ theo đuổi tình yêu của mình, có gì sai? Tôi không làm gì có lỗi với bác sĩ Lâm, cũng chẳng bắt nạt cô ấy. Tôi chỉ thật lòng theo đuổi cô ấy thôi!”
Nhìn dáng vẻ của cậu thanh niên đầy bức xúc, Chu Triều Sinh bật cười lắc đầu:
“Được rồi, tôi nói thế này. Bác sĩ Lâm và chồng cô ấy rất hạnh phúc. Cậu đừng tự chuốc phiền phức nữa. Nếu còn cố chấp, thì không phải chúng tôi đánh cậu, mà là cậu tự đánh vào lòng tự trọng của mình.”
Hồ Hướng Dương siết chặt tay, cố kìm nước mắt. Cuối cùng, không nói thêm lời nào, cậu quay người bỏ chạy. Chu Triều Sinh nhìn theo bóng cậu thanh niên, khẽ lắc đầu:
“Đúng là trẻ con! Còn dám nói gì mà hôn nhân tự do. Thật là ngây thơ đến buồn cười!”
Về đến nhà, Lâm Uyển kéo tay áo Lục Chính Đình, chỉ vào xe lăn, nhỏ giọng nói:
“Ngồi đi. Đi mãi thế này không mệt sao?”
Dáng người Lục Chính Đình vẫn thẳng tắp, giọng anh trầm thấp:
“Không mệt.”
Lâm Uyển biết anh cố gắng vì mình, nhưng cô lo lắng cho sức khỏe của anh. Sau một hồi thuyết phục mà không được, cô chỉ đành bất lực để anh tiếp tục.
Đến trước cửa nhà, anh đột ngột dừng lại. Cô quay sang, ánh mắt đầy lo lắng:
“Sao thế? Chân đau à?”
Anh chỉ tay về phía góc vườn phía đông, nơi yên tĩnh và thoáng mát:
“Đi dạo với anh một lát nhé?”
Lâm Uyển khẽ liếc anh, trêu chọc:
“Muốn dạo thì tự đi đi. Em không rảnh đâu.”
Nói rồi, cô đẩy xe lăn vào nhà, để anh lặng lẽ theo sau.
Trong nhà, mọi người đã đứng chờ sẵn. Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang vừa chạy về trước đã la toáng lên:
“Bà ngoại! Cậu ơi! Cha cháu đi được rồi! Cha cháu đi được rồi!”
Nghe thấy tiếng của Tiểu Minh Quang gọi, mẹ Lâm và mọi người đều tỏ ra rất vui mừng. Họ vội vã kéo cậu bé lại gần, dặn dò:
“Con uống nhiều nước vào, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để cổ họng mệt mỏi quá.”
Sau khi nhìn ngắm Tiểu Minh Quang một hồi, mọi người lại quay sang chú ý đến Lục Chính Đình, chẳng ai bỏ sót bước đi của anh. Lâm Uyển nhìn họ, không khỏi thắc mắc:
“Mọi người làm gì vậy?”
Mẹ Lâm nhìn con gái, vẻ mặt hớn hở:
“Con gái, tránh ra, đừng đứng chắn trước mắt mẹ, mẹ đang nhìn con rể đấy!”