Lâm Uyển nhớ lại, trong cốt truyện, khi Minh Quang gặp Giang Ánh Nguyệt, cô bé đã giúp cậu học chữ, học hát. Một ngày nọ, cậu đột nhiên mở miệng nói chuyện, hoàn toàn thay đổi.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn là những tình tiết sau này. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Sau khi nguyên chủ qua đời, Minh Quang trưởng thành và hắc hóa. Cậu tiếp nhận tất cả những oán hận của mẹ nuôi, quay sang đối đầu với nam nữ chính – Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt.
Cậu trở thành nhân vật phản diện, không ngừng chèn ép họ, vừa để trả thù, vừa để giành giật tình yêu với Giang Ánh Nguyệt.
"Đậu má!" Lâm Uyển buột miệng chửi thề, tay đập "bạch" cuốn sổ bệnh án lên giường đất.
Cả phòng quay lại nhìn cô đầy kinh ngạc.
Lục Chính Đình vội nắm lấy tay cô, cảm nhận bàn tay lạnh buốt của cô liền hỏi:
"Sao thế? Không thoải mái ở đâu à?"
Lâm Uyển giật mình, vội nở nụ cười trấn an:
"Không sao đâu!"
Cô quay sang mọi người, giải thích:
"Không phải do anh cả đâu, sức khỏe anh ấy rất tốt. Con chỉ đang nghĩ đến một vấn đề khác thôi."
Nói xong, cô cầm quyển sổ, đi ra một góc, vờ như đang suy nghĩ sâu xa. Thực chất, cô đang cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
Minh Quang lớn lên lại thích Giang Ánh Nguyệt sao?
Lâm Uyển không khỏi kinh hãi. Trong cốt truyện, Minh Quang và Giang Ánh Nguyệt cách nhau cả một thế hệ. Nếu không biết rõ bối cảnh, ai nhìn vào cũng nghĩ họ là mẹ con.
Cô càng nghĩ càng thấy không thể hiểu nổi, chỉ biết thầm nhủ trong lòng:
Khẩu vị này cũng nặng quá rồi! Còn văn cẩu huyết gì nữa đây?
Thấy Lâm Uyển nhíu chặt mày, Tiểu Minh Quang lặng lẽ bước đến, ngồi xổm trước mặt cô. Đôi mắt to tròn của cậu bé ánh lên vẻ quan tâm, nhìn cô chằm chằm không rời.
Lâm Uyển vừa cắn đầu bút máy vừa nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu Quang, con nghe thấy mẹ nói đúng không?"
Tiểu Minh Quang khẽ gật đầu.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi tiếp:
"Con có muốn nói chuyện với mẹ và mọi người không?"
Lần này, cậu bé do dự một chút, rồi cũng gật đầu đầy nghiêm túc.
"Vậy con cố gắng nói chuyện với mẹ sớm nhé, được không?"
Cậu bé lại gật đầu, lần này ánh mắt đầy kỳ vọng.
Lâm Uyển nhoẻn cười:
"A…"
Tiểu Minh Quang lập tức há miệng, cố gắng phát âm:
"A…"
Dù đã mở khẩu hình, nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra. Đôi mắt cậu bé chớp chớp, vẻ mặt vô tội như muốn xin lỗi, khiến Lâm Uyển không nỡ trách móc.
Cô thử hướng dẫn cậu thêm vài lần, nhưng kết quả vẫn như cũ: có khẩu hình nhưng không phát ra tiếng. Trước đây, cô nghĩ rằng cậu không muốn nói, giờ thì chắc chắn rằng cậu bé muốn nói nhưng không thể.
Nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cô dịu dàng bảo:
"Không sao đâu. Từ từ thôi, Tiểu Quang. Cứ học theo anh trai nhỏ nhiều hơn nhé!"