Dù cố tình làm lề mề, bà cũng không thể kéo dài quá lâu. Sau khi làm xong, bà len lén nhìn qua cửa, thấy con rể ngồi yên trước cửa phòng chính. Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, nhưng đôi mắt sâu thẳm ấy lại khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình.
Bà tiến lại gần, cố giữ vẻ tự nhiên:
"Chính Đình, có chuyện gì thế con?"
Lục Chính Đình đan mười ngón tay vào nhau, vẻ ngoài thoải mái bình thản, nhưng ánh mắt sắc bén lại khiến mẹ Lâm không khỏi hồi hộp.
Anh ngước mắt nhìn bà, trầm giọng hỏi:
"Mẹ, tối hôm qua…" Anh ngừng lại một chút, như đang cân nhắc từ ngữ. "Con… cưỡi ngựa muốn đi đâu? Rồi còn đá gãy xẻng?"
Nghe câu hỏi, mẹ Lâm giật mình, nhưng lập tức cười gượng:
"Không sao, không sao đâu. Vợ chồng trẻ mà, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa. Chuyện nhỏ thôi mà."
Bà vừa nói, vừa múa tay giải thích, rồi nhanh chóng lấy phấn viết vài từ lên cửa để anh hiểu rõ ý mình.
Lục Chính Đình hơi nhíu mày, giọng nói trầm thấp:
"Con có làm gì không tốt với Uyển Uyển không?"
Mẹ Lâm vội vàng xua tay:
"Không, không có! Mẹ thấy hết rồi, con đối xử với Uyển Uyển rất tốt. Nhưng mà… con nói thật đi, tối qua con làm gì mà nửa đêm đòi cưỡi ngựa?"
Bà vừa nói vừa hồi hộp nhìn anh.
Lục Chính Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không khỏi nặng nề. Chẳng lẽ bệnh của mình nặng đến mức này? Mộng du nửa đêm? Không lẽ đến đá gãy xẻng cũng là lúc vô thức?
Anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười gật đầu với mẹ Lâm như muốn trấn an bà. Sau đó, anh lặng lẽ đẩy xe lăn ra khỏi sân.
Lục Chính Đình vừa tới cửa sân, liền thấy Lâm Uyển thở hồng hộc chạy về, trên mặt đầy mồ hôi. Cô vội vàng đưa tay giữ vai anh, nói không ra hơi:
"Anh, anh…"
Lục Chính Đình thấy vợ vội vã như vậy, lập tức lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cô, dịu dàng hỏi:
"Sao thế? Em làm gì mà chạy vội vậy?"
Lâm Uyển trừng mắt nhìn anh:
"Anh… anh nói gì với mẹ?"
Lục Chính Đình khẽ lắc đầu, ánh mắt né tránh, giọng nói có phần chột dạ:
"Không có."
Lời phủ nhận của anh khiến Lâm Uyển nhướng mày. Anh nghĩ nói không là xong sao? Lâm Uyển hiểu rõ chứng mộng du của anh, chẳng lẽ cô lại không biết? Đây là một căn bệnh khó đoán, và điều khiến cô lo nhất chính là khả năng nó sẽ gây nguy hiểm cho bản thân anh, thậm chí cả cô. Nếu không kiểm soát được, lỡ như anh vô thức làm tổn thương cô thì sao?
Lục Chính Đình nhìn sâu vào đôi mắt cô, một nỗi tuyệt vọng âm thầm dâng lên trong lòng. Anh không thể đứng bên cô như một người bình thường, cũng chẳng thể nghe được giọng nói của cô. Nếu ngay cả sự an toàn cho cô anh cũng không thể đảm bảo, thì anh chẳng còn tư cách gì để ở lại bên cô nữa.