“Ông chủ, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Người lái xe đã thấu hiểu suy nghĩ của ông chủ, biết rõ tối nay ông chủ chắc chắn sẽ qua đêm với người đẹp này, nên tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn quay về nhà ngủ.
“Được rồi! Vậy thì đi đến căn biệt thự nhỏ ở đường Tân Kiều đi.”
Trương Hồng Châu nghe rõ từng lời, cô biết đường Tân Kiều rất gần với trường học của cô, trong lòng không khỏi vui mừng.
Chỉ mất khoảng mười phút lái xe là đến nơi, ông chủ Vạn đích thân nắm tay Trương Hồng Châu xuống xe.
Trước mắt bọn họ là một căn biệt thự hai tầng với một khu vườn nhỏ xinh xắn.
Ông chủ Vạn rút từ trong túi ra một chùm chìa khóa, đưa cho Trương Hồng Châu, đồng thời ra hiệu cho cô mở khóa cửa.
Trương Hồng Châu có chút e thẹn nhận lấy chìa khóa và từ từ mở cửa chính.
Ông chủ Vạn đi theo sau, sau khi cả hai bước vào nhà, ông ta liền đóng cửa lại.
Trương Hồng Châu bước nhẹ qua khu vườn, đôi chân dẫm lên cỏ mềm mại, đi thẳng đến cửa phòng.
Cô mở cửa và bước vào bên trong, bật đèn lên, phát hiện nội thất bên trong tuy không mới mẻ hay xa hoa, nhưng lại mang phong cách cổ điển: sàn nhà được lát bằng gỗ, đồ nội thất phần lớn cũng được bằng gỗ.
Trương Hồng Châu chưa bao giờ nhìn thấy nơi ở nào đẹp và thanh lịch như vậy, cô không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.
“Em thấy thế nào? Có thích nơi này không?”
Ông chủ Vạn đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo Trương Hồng Châu, khiến Trương Hồng Châu có chút run rẩy, ngay sau đấy cô đã lấy lại bình tĩnh.
“Thích thì tất nhiên là thích rồi... chỉ là, đây dù sao cũng là nhà của anh, em thật sự không dám ở đây...”
Trương Hồng Châu cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Trương Hồng Châu khao khát được sống trong một môi trường như thế này, giọng nói ngọt ngào của cô giống như có thể làm tan chảy trái tim người khác.
Ông chủ Vạn cảm thấy không thể kiềm chế được nữa, chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy Trương Hồng Châu.
“Haha, chỉ cần em thích, ngôi nhà này sẽ là của em, chìa khóa nhà anh cũng giao cho em giữ luôn.”
Ông chủ Vạn nhìn chằm chằm Trương Hồng Châu, ánh mắt ông ta đầy tham lam và dục vọng.
Trương Hồng Châu liền thuận nước đẩy thuyền, ngả vào lòng ông ta, rồi dịu dàng nói: “Em thích lắm”
“Haha~” Nghe thấy lời này, ông chủ Vạn cười lớn đầy vẻ tự mãn.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên ông ta gặp được một nữ sinh đại học vừa trẻ trung lại còn xinh đẹp như Trương Hồng Châu.
Đêm đó, Trương Hồng Châu đã cố gắng hết sức để làm hài lòng ông chủ Vạn, khiến ông ta vui vẻ tận hưởng hết mức.
Sáng hôm sau, trước khi rời đi, ông chủ Vạn lấy ra tất cả giấy tờ nhà đất.
“Hồng Châu à, đây là giấy tờ nhà đất của ngôi nhà này, hiện tại vẫn đứng tên anh. Khi nào em sinh cho anh một cậu con trai mập mạp, anh sẽ chuyển nhượng nó sang cho em. Còn về tài sản khác của anh, tất cả sẽ để lại cho con trai chúng ta.”
Hóa ra, dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng ông chủ Vạn vẫn chưa có con trai, vợ ông ta sinh được hai cô con gái, những người vợ lẽ bên ngoài cũng sinh toàn con gái. Ông chủ Vạn một lòng muốn có một người con trai để nối dõi tông đường.
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ sinh cho anh một cậu con trai mập mạp!”
Trương Hồng Châu đỏ mặt quay đầu lại, dáng vẻ thẹn thùng của cô khiến ông chủ Vạn không khỏi mê đắm.
Tuy trong lòng rất muốn ở lại, nhưng ông ta biết bản thân còn nhiều việc quan trọng đang chờ ông ta tới giải quyết.
“Đợi anh xử lý xong công việc, anh sẽ cử người đến chăm sóc em. Đây là chút tiền tiêu vặt của em, từ giờ đừng đến những nơi như phòng khiêu vũ nữa.”
Vừa nói xong, ông chủ Vạn liền ném xuống hai xấp tiền dày cộm sau đó rời đi.