{{ msgSearch }}

Tủ truyện

CHƯƠNG 143: CHÂN LỤC TRÀ! CÔ NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẾT!

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ đáng Thương

Hiểu Văn Lược Lược 1415 Chữ 11/03/2025 20:48:42

Nhưng khi cô định tiếp tục tấn công, Triệu Ngô đột ngột vung tay, một đoàn lửa bùng lên lao thẳng về phía mặt cô.

Chân Lục Trà vội vàng ngưng tụ tấm khiên băng trước mặt để chống đỡ.

Nhiệt độ nóng rực chạm vào lớp băng lạnh, khiến hơi nước bốc lên mịt mù. Nhưng khi cô thu lại tấm khiên băng, nhìn lại thì— Con zombie kia đã chạy mất dạng?!

Không chịu nổi một đòn như vậy sao?

Chân Lục Trà nhìn kho hàng trống rỗng, trong lòng còn đang suy nghĩ, nhưng tiếng bước chân ồn ào bên ngoài đã nhanh chóng kéo cô trở lại thực tại.

Không ngờ con zombie này lại hiểu được nguyên tắc "Người đông thế mạnh."

Chân Lục Trà quay đầu nhìn về phía nhóm người đang chạy tới kho hàng. Trong số đó, có mấy gương mặt quen thuộc, mà người chạy đầu tiên không ai khác chính là Tạ Lam Án—người mấy ngày nay vẫn đều đặn mang cơm cho cô.

Không ngờ anh ta cũng đến đây làm nhiệm vụ.

Chân Lục Trà nhìn Tạ Lam Án đang chạy tới, vừa định mở miệng chào hỏi. Nhưng chưa kịp nói gì, Tạ Lam Án đã ôm chầm lấy cô, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy lo lắng.

Anh nhanh chóng buông cô ra, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân, xác nhận Chân Lục Trà không có vết thương nào. Lúc này trái tim căng thẳng mới dần thả lỏng.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, anh lại hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Chân Lục Trà nhìn anh lắc đầu: “Không có…”

Nghe thấy câu trả lời của Chân Lục Trà, ánh mắt Tạ Lam Án vẫn dán chặt trên người cô, không hề chớp mắt. Hai tay vô thức nắm lấy tay cô, siết chặt như muốn xác nhận cô vẫn đang đứng ở đây, an toàn trước mặt mình.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay anh, Chân Lục Trà lúc này mới giật mình, vội vàng rụt tay lại.

Sự mềm mại trong tay đột ngột biến mất, lòng Tạ Lam Án dâng lên một chút mất mát. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt lấp lánh né tránh, cảm giác hụt hẫng trong lòng anh lập tức bị lấp đầy bằng một niềm vui khó tả.

Sự tương tác của hai người đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của những người xung quanh. Nhưng kinh ngạc nhất phải kể đến Hứa Đồng và chú Viên.

Hứa Đồng nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mặt, cảm giác như mình đang mơ.

Anh hoài nghi, dùng sức dụi mắt liên tục, dụi tới dụi lui, dụi đến mức đỏ cả lên. Nếu không phải Hàn Diễm kịp thời kéo tay anh ta lại, e rằng anh ta có thể dụi đến mù mắt.

“Hàn Diễm à, có phải tinh thần tôi xuất hiện ảo giác rồi không, kia… kia phía trước… là chị Chân của tôi??”

Hàn Diễm nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của anh ta, giống hệt dáng vẻ thảm hại của mình mấy ngày trước khi gặp Chân Lục Trà: “Thôi đi, cằm sắp rơi xuống đất rồi, đó chính là Tiểu Lục.”

Câu trả lời này như giáng cho Hứa Đồng một gậy, đánh cho anh ta không tìm thấy phương hướng: “Thật sự là chị Chân của tôi?”

Hứa Đồng hai mắt đỏ hoe, vội vàng chạy về phía Chân Lục Trà.

So với Hứa Đồng, chú Viên bình tĩnh hơn nhiều, nhưng bàn tay hơi run rẩy của ông vẫn bộc lộ tâm trạng lúc này của ông: “Tiểu Hàn à, hoá ra chuyện cậu nói hôm đó lại là thật.”

Hàn Diễm gãi gãi sau đầu, nhớ lại hôm đó mình đã nói mà chẳng ai tin, đúng là đáng buồn hết sức. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ—dù sao bốn năm trước, Tiểu Lục đã biến mất ngay trước mắt họ, giờ lại sống sờ sờ xuất hiện ở đây.

Nếu đổi lại là anh, có người chạy đến nói với anh rằng Chân Lục Trà còn sống, có lẽ anh cũng sẽ cho rằng người đó đang nói nhảm. Không chừng còn tức giận đến mức cho người kia một trận.

Nhưng mà……

Hàn Diễm nhìn về phía Tạ Lam Án.

Bộ dạng của lão đại không giống như hôm nay mới biết Tiểu Lục đã trở về, Hàn Diễm lại nghĩ tới dáng vẻ mấy ngày trước của ai đó xách hộp cơm ra ngoài. Anh lúc này mới phản ứng lại.

Chết tiệt! Hoá ra lão đại đã biết từ lâu rồi! Còn không nói cho họ biết! Còn lén mang cơm cho Chân Lục Trà nữa!

Bên kia Hứa Đồng đã chạy tới kéo Chân Lục Trà, bắt đầu khóc lóc om sòm: “Chị Chân à!! Sao chị mới về!!! Chị có biết mấy năm nay chúng em sống thế nào không!!! Hu hu hu hu hu hu em nhớ chị quá đi mất!!!”

Chân Lục Trà nhìn người đang ôm mình khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, đầu óc mờ mịt, thậm chí còn muốn hỏi một câu: "Đại ca, anh là ai vậy?"

Nhưng nhìn dáng vẻ khóc quá thảm thiết của đối phương, cô lại không nỡ mở miệng cắt ngang.

Trong khi đó, Tạ Lam Án đứng bên cạnh, sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn Hứa Đồng chen vào giữa mình và Chân Lục Trà, ánh mắt đầy nguy hiểm.

.

“Sao có thể như vậy!!! Không thể nào!! Đây tuyệt đối không phải là thật!!”

Cố Nhu Nhu gào thét chói tai, "Số 0" trong không gian nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, trong lòng không khỏi hoài nghi—lúc đầu tìm đến ký chủ này có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

Âm thanh lạnh lẽo như máy móc của "Số 0" vang vọng trong không gian: “Là thật. Người đó chính là Chân Lục Trà.”

Cố Nhu Nhu nhìn hình ảnh ký ức lấy ra từ đầu Triệu Ngô, gương mặt quen thuộc đến mức dù hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.

“Cô ta rõ ràng đã c.h.ế.t rồi! Bốn năm trước chẳng phải đã bị Đình Lệ lây nhiễm thành zombie rồi sao?!”

Lần này, "Số 0" im lặng, không trả lời cô nữa, hiển nhiên nó cũng không biết tại sao Chân Lục Trà lại sống lại.

Nhưng Cố Nhu Nhu không chịu buông tha, miệng không ngừng lẩm bẩm, thần sắc hoảng loạn.

Dáng vẻ bây giờ của cô ta hoàn toàn không còn chút tự tin nào như lúc đứng trước mặt Đình Chấn.

“Tôi muốn g.i.ế.c cô ta! Tôi nhất định phải g.i.ế.c cô ta! Chân Lục Trà có thể c.h.ế.t một lần, thì cũng có thể c.h.ế.t lần thứ hai!”

Giọng nói chói tai của Cố Nhu Nhu như lưỡi d.a.o nhỏ giọt m.á.u tanh hôi, chứa đầy hận ý và điên cuồng.

"Số 0" nghe cô ta gào thét, giọng điệu vẫn thản nhiên, không chút d.a.o động:

“Tôi không quan tâm cô có muốn g.i.ế.c cô ta hay không. Nhưng nhiệm vụ chính của chúng ta, tốt nhất cô đừng quên.”

Như thể nhớ lại những gì "Số 0" đã cho mình xem trước đó—một thế giới cấp cao với quyền lực và sức mạnh vô tận—trong ánh mắt hung ác của Cố Nhu Nhu, lại càng thêm một tia điên cuồng.

“Tôi đương nhiên sẽ không quên.”

—————————————

Nhiệm vụ đầu tiên của Chân Lục Trà và Nam Sương coi như thất bại hoàn toàn.

Nhưng không biết vì sao, từ sau khi bị con zombie kia tấn công, Nam Sương luôn mang dáng vẻ ủ rũ, mất tinh thần.

Chân Lục Trà nhìn cô, trong lòng dâng lên lo lắng. Có phải cô ấy đã bị thương rồi không: “Sương Sương, cậu sao vậy? Bị thương ở đâu rồi sao?”

Nhưng Nam Sương chỉ ngồi đó, ánh mắt lơ đãng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy lời Chân Lục Trà. Cô đang chìm sâu trong ký ức về Triệu Ngô—về quá khứ mà cô từng trân trọng nhất.

Hai người họ quen nhau từ nhỏ. Từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến tận đại học, họ đều luôn ở cùng nhau.

Lúc học cấp ba, cả hai đã hẹn cùng vào một trường đại học, vì thế họ ngày đêm nỗ lực phấn đấu. Và rồi như ước định đã hứa, họ thực sự cùng nhau bước vào cánh cổng đại học ấy.

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:48:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :