Chân Lục Trà vội vàng nói: "Được, tôi đến ngay đây. Sương Sương cậu mau rời khỏi đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không được thì chúng ta từ bỏ nhiệm vụ này."
Vốn dĩ một con zombie cấp A đối với hai người mà nói nguy hiểm không lớn, nhưng nếu không chỉ có con zombie cấp A kia, thì độ rủi ro của nhiệm vụ này sẽ lớn hơn nhiều so với dự tính của họ.
So với thù lao, mạng sống đương nhiên quan trọng hơn.
Chân Lục Trà cúp máy liên lạc xong liền muốn chạy qua đó.
Thời gian cấp bách, Đường Nguyệt nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lại nghe thấy cô gái kia gặp nguy hiểm, liền quyết đoán nói với Chân Lục Trà: "Trà Trà, em cưỡi Ngạo Thiên đi tìm đồng đội của em trước đi, chị đi tìm người đến giúp."
Đường Nguyệt lần này không phải một mình ra ngoài làm nhiệm vụ, mà là cả đội Ảnh Tức cùng nhau xuất phát.
Nói ra thì cũng đã lâu rồi họ không cùng nhau làm nhiệm vụ.
Chân Lục Trà nghe cô nói vậy, nhìn Ngạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm, thè lưỡi thở hổn hển bên cạnh.
"Nó…… đồng ý cho tôi cưỡi sao?"
Đường Nguyệt cười nói: "Sao lại không đồng ý, em không thấy nếu không phải chị ngăn cản, thì Ngạo Thiên đã hận không thể dán lên người em rồi sao."
Chân Lục Trà nhìn đôi mắt to tròn long lanh màu xanh biếc của Ngạo Thiên, không nhịn được đưa tay vuốt ve đầu nó.
Sau đó, cô quay đầu nói với Đường Nguyệt: "Cảm ơn chị,…… Chị Đường Đường."
Không biết tại sao, cách gọi 'Chị Đường Đường' này lại thốt ra như vậy, Chân Lục Trà nói xong vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng.
.
Chân Lục Trà cưỡi trên lưng Ngạo Thiên, cảnh vật hai bên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Vừa cảm thán tốc độ của nó, vừa kinh ngạc khi nó có thể hiểu được lời mình nói. Bảo chạy về hướng nào liền chạy về hướng đó, bộ dnags ngoan ngoãn nghe lời cực kỳ.
Tay Chân Lục Trà đặt trên bộ lông mềm mại của Ngạo Thiên, cô thậm chí còn muốn vùi mặt vào tấm lưng lông xù của Ngạo Thiên.
Nhưng không lâu sau, Ngạo Thiên đã đưa Chân Lục Trà đến nhà kho bên kia.
Bên ngoài nhà kho, Nam Sương đang đợi Chân Lục Trà, đột nhiên nhìn thấy từ xa có một cục lông xù đang bay nhanh về phía mình.
??? Cái gì vậy?
Nam Sương đang nheo mắt nhìn kỹ, thì cục lông xù kia đã đến trước mặt cô. Ngay sau đó, Chân Lục Trà nhảy xuống từ trong đống lông đó.
Chân Lục Trà chạy đến trước mặt Nam Sương, nhìn kỹ toàn thân dối phương, không phát hiện ra vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa định lên tiếng thì phát hiện ánh mắt trợn to của Nam Sương đang nhìn chằm chằm Ngạo Thiên sau lưng mình.
Nam Sương chỉ vào con hổ cao gấp đôi mình: "Trà Trà, cậu lừa ðâu ðược con thú cưỡi này vậy……"
Chân Lục Trà đỡ trán, bất đắc dĩ kể lại tình huống mình vừa gặp Đường Nguyệt từ đầu đến cuối.
Nam Sương nghe xong đã hiểu, xem ra lại có người "nhận nhầm" Trà Trà rồi.
Nhưng con hổ biến dị tên 'Ngạo Thiên' này thật sự khiến Nam Sương kinh ngạc. Có trời mới biết khi con hổ này xuất hiện trước mặt cô, khẩu s.ú.n.g trong tay cô đã lên đạn xong, ngón tay cũng đã đặt lên cò súng.
Cũng không trách Nam Sương căng thẳng như vậy, những năm qua trong thời mạt thế, phần lớn thú biến dị gặp phải đều hung ác, loại thú hiền lành đến mức có thể làm thú cưỡi cho người thật sự không nhiều.
Thật ra không chỉ là không nhiều, mà đây chính là có một không hai!
Nam Sương nhìn Ngạo Thiên, Ngạo Thiên cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm người có vẻ rất quen thuộc với chủ nhân của mình.
Trong đôi mắt xanh thẳm như đại dương của nó, hoàn toàn không có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như khi đối diện với Chân Lục Trà. Lúc này, ánh mắt nó nhìn Nam Sương tràn đầy đề phòng và cảnh giác, thậm chí còn nhe răng ra uy h.i.ế.p Nam Sương.
Chân Lục Trà quay đầu liếc nhìn, thấy Ngạo Thiên đang nhe răng với Nam Sương, cô liền giơ tay kiễng chân vỗ nhẹ hai cái lên đầu Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên nhận được sự vuốt ve quen thuộc, nó lập tức thu lại hàm răng đang nhe ra, cái đầu to lớn nghiêng dán lên mặt Chân Lục Trà cọ cọ, trong cổ họng còn phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.
Một màn này tràn ngập sự thân mật khó tả, Nam Sương nhìn một người một hổ tương tác lại cảm thấy có chút ấm áp.
Thú biến dị cũng có thể đáng yêu như vậy sao?
Không đúng không đúng, Nam Sương vội vàng lắc đầu.
Nghĩ gì vậy! Cô lại cảm thấy con thú biến dị này đáng yêu!
Rất lâu trước đây, Nam Sương đã biết thú biến dị tuyệt đối không phải loại hiền lành.
Cô từng tận mắt chứng kiến một đội người bị một con thú biến dị cấp cao tàn sát ngay trước mặt mình. Cảnh tượng đó khắc sâu vào ký ức, đến mức suốt một thời gian dài, mỗi giấc mơ của cô đều tràn ngập mùi m.á.u tanh và sợ hãi.
Con thú biến dị này tuyệt đối là dựa vào ngoại hình để mê hoặc đối thủ, chắc chắn là như vậy! Cô sẽ không bị vẻ ngoài vô hại của nó đánh lừa, không ai có thể lay chuyển sự đề phòng trong lòng cô!
Nam Sương nghĩ như vậy, dời ánh mắt khỏi người Ngạo Thiên. Mà Ngạo Thiên thì hừ hừ vài tiếng, cái mũi lại cọ cọ vào người Chân Lục Trà đầy thân thiết.
Chân Lục Trà: ...Hai đứa này sao mới lần đầu gặp mặt đã nhìn nhau không vừa mắt rồi?
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Chân Lục Trà hỏi Nam Sương: “Sương Sương, tình hình bên trong như thế nào rồi?”
Nam Sương nhíu mày: “Bên trong không chỉ có mấy con zombie cấp A, hình như còn có một con ít nhất là cấp S.”
“Ít nhất cấp S?” Chân Lục Trà cũng không khỏi nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành đơn giản, không ngờ vừa lên đã gặp phải ‘kinh hỉ’ lớn như vậy.
Người phát ra nhiệm vụ này chắc chắn biết rõ tình hình ở đây, cũng chẳng trách dù thù lao hậu hĩnh đến đâu vẫn không ai dám nhận. Hóa ra lại muốn lừa mấy người không biết gì như các cô đến đây chịu chết.
Nam Sương đương nhiên cũng nhận ra mình bị lừa, sắc mặt cứng đờ, nghiến răng nói: “Dám giở trò với tôi? Đợi về nhất định phải lột da hắn ra!”
Chân Lục Trà gật đầu: “Thêm tôi nữa.”
Nếu không phải Nam Sương đủ cẩn thận, bây giờ sợ là ngay cả xác cũng bị đám zombie bên trong gặm sạch rồi.
Nhưng mà, cái kho hàng này rõ ràng chẳng có gì quan trọng, chỉ có mấy tấm pin năng lượng mặt trời, vậy tại sao lại có nhiều zombie cao cấp canh giữ đến vậy?
Chân Lục Trà cảm thấy tò mò, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng sự tò mò có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người. Vì vậy, cô quay sang nói với Nam Sương:
“Hay là chúng ta về đi? Cũng không thiếu gì nhiệm vụ, đợi về rồi tìm cái nào phù hợp với chúng ta hơn.”
Nam Sương gật đầu đồng ý với đề nghị của cô.
Hai người vốn định lặng lẽ rút lui khỏi nơi này, nhưng ngay lúc Chân Lục Trà định gọi Ngạo Thiên, cô mới phát hiện con hổ lớn luôn bám theo mình bỗng dưng biến mất.
Ngay sau đó, từ trong kho hàng vang lên một tiếng hổ gầm đầy uy lực.
Chân Lục Trà và Nam Sương nhìn nhau, sững sờ.
Chết dở, đứa nhỏ xui xẻo này vừa lên đã gây chuyện cho các cô rồi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hai người vẫn lập tức lao vào, nhưng cảnh tượng bên trong khiến hai người không khỏi kinh ngạc.