Kỷ Hòa nhẹ nhàng gật đầu.
"Cậu ta sợ nếu nói thẳng với em thì em sẽ từ chối, cho nên mới nghĩ cách đưa em đến gặp bọn họ trước. Để em hoảng sợ, sau đó bắt buộc phải đưa tiền."
Cả người Đoàn Nhiễm Nhiễm run lên.
"Đùa sao? Đây là bốn nghìn tệ đó! Dù em có sợ đến đâu cũng không thể ngay lập tức lấy ra số tiền lớn thế này được!"
"Đúng vậy, nhưng cậu ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó."
Kỷ Hòa nhìn cô bé, chậm rãi nói từng chữ:
"Cậu ta cho rằng em có thể xoay sở được. Hoặc có lẽ, cậu ta không hề quan tâm nếu em không lấy ra được.
Bởi vì khi ấy, em đã ở trước mặt đám người đó rồi. Nếu họ tức giận… em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
Đoàn Nhiễm Nhiễm lạnh cả sống lưng.
Chẳng trách, chẳng trách…
Chẳng trách hôm trước anh ta bảo có một bất ngờ dành cho cô bé, nhất định phải ra ngoài với anh ta.
Cô bé còn ngây thơ nghĩ rằng đó là một món quà…
Thì ra, thứ đang chờ cô bé không phải là bất ngờ, mà là một cái bẫy!
Nếu hôm đó cô bé thật sự đi theo anh ta...
Nếu không lấy được tiền, còn khiến đám người kia nổi giận...
Hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào?
Bình luận trong livestream cũng bùng nổ:
[Mẹ nó, đúng là quá đáng! Không làm hại ai, nhưng lại bị chính người bên cạnh hại!]
[Chia tay ngay lập tức đi, cái loại này mà cũng yêu đương được sao?!]
[Học sinh trung học thì tập trung học hành đi, sau này muốn yêu thì cũng đừng tìm cái thể loại này nữa!]
[Tiểu thuyết lãng mạn đúng là độc hại! Đám nam chính côn đồ đẹp trai trong truyện không có thật đâu, ngoài đời chỉ có loại nghèo rớt mồng tơi, vừa xấu vừa lừa cả bạn gái thôi!]
Đoàn Nhiễm Nhiễm nắm chặt điện thoại, cắn răng nói:
"Em sẽ chia tay ngay bây giờ! À không, là bạn trai cũ!"
Vừa dứt lời, cô bé lập tức mở tin nhắn, nhắn một dòng dứt khoát chấm dứt với anh ta.
Trên màn hình, tin nhắn cũ giữa hai người vẫn còn hiển thị:
"Tối nay bố không cho em ra ngoài, xin lỗi, em về nhà trước. Anh đừng lên lầu, cứ đi đi."
"Tại sao? Không phải em nói với bố mẹ là đến nhà bạn thân ngủ à?"
"Đúng vậy, phiền thật, rõ ràng họ đều biết Hồ Băng, mẹ em cũng đã đồng ý rồi, nhưng không biết bố em đang làm gì nữa."
Nhìn đoạn hội thoại này, cô bé sững sờ.
Cô bé bỗng nhận ra một điều.
Hôm đó, bố cô bé đã ra khỏi thành phố từ lâu.
Như vậy…
"Cho nên, con ma kia… thực ra là nó đã cứu em sao?"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng lần này, cô bé không còn quá sợ hãi như trước nữa.
Bởi vì cô bé nhận ra, có những thứ còn đáng sợ hơn cả ma.