“Ha ha, không thể kiềm chế suy nghĩ ngược đãi trẻ con sao? Có nghĩa là mắc bệnh thần kinh à?” Bà cụ Lưu cũng chưa từng nghe qua bệnh trầm cảm sau sinh gì đó, cho rằng cô ta đang tìm cớ.
Bà ấy trực tiếp đáp trả: “Vậy sao chỉ không kiềm chế được với Tiểu Phong, còn với Hiên Hiên vẫn kiềm chế được? Đừng đứng đây bao biện nữa. Chúng tôi đều nhìn rõ chị gái cô là lại người nào rồi!”
Hoàng Hiểu Hà lập tức đỏ mắt: “Chị ấy là chị gái cháu, cháu có thể làm được gì? Huống hồ lúc cháu có mặt ở đó, chị gái cháu đối xử với Tiểu Phong rất tốt, cháu từng bế thằng bé, thật ra nó rất nghe lời, cháu cũng thương xót nó... Cháu bằng lòng bù đắp cho thằng bé thay chị gái cháu...”
Nói xong lập tức khóc lóc hu hu.
Cô gái này cũng đủ tàn nhẫn, để thể hiện bản thân vậy mà không tiếc kéo chị gái mình ra làm bia đỡ đạn...
Nhưng mà hiển nhiên là có hiệu quả, dù sao con gái nhà người ta cũng đã khóc rồi, bọn họ còn có thể nói gì nữa?
Sau đó đột nhiên Ninh Thiều Bạch đứng dậy ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa còn chìa tay ra với Tiểu Phong.
Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, sau khi thấy cô gật đầu thì ngoan ngoãn vươn tay ra.
Ninh Thiều Bạch khẽ mỉm cười, cúi người bế đứa trẻ lên, Hạ Miên cũng đi theo sau, muốn xem thử xem anh định làm gì.
Vậy mà Hoàng Hiểu Hà lại dám dùng Tiểu Phong để tạo ấn tượng tốt, để xem cô có lột da cô ta ra không!
Hoàng Hiểu Hà dùng tuyệt chiêu kiềm chế xong bà cụ Lưu, lại tiếp tục đỏ mắt nói với cô giáo Mễ: “Bác sĩ Ninh có nhà không ạ? Cháu chỉ đến thăm anh ấy.”
Nói xong còn mở túi đồ trong tay ra, bên trong có rất nhiều thứ, đủ thành ý.
Cô giáo Mễ cũng có chút bối rối, bà ấy không hề thích cô gái lắm chiêu trò này, nhưng từ chối thẳng thừng lại không phù hợp với tu dưỡng của mình.
“Bà ngoại.” Ninh Thiều Bạch ra ngoài hành lang, mọi người nhìn thấy đứa bé nằm trong lòng anh và Hạ Miên đi theo phía sau, ánh mắt đều dừng lại trên người Hoàng Hiểu Hà, lần này lại có chuyện vui để xem rồi.
Hoàng Hiểu Hà hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người, lúc này, căn bản trong mắt cô ta không chứa được bất kỳ ai khác, hai mắt cô ta tỏa sáng chạy chậm đến trước mặt Ninh Thiều Bạch: “Bác sĩ Ninh, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Lời này giống như bác sĩ Ninh là người nào đó của cô ta vậy, hơn nữa âm cuối còn chứa chút nghẹn ngào, giống như vừa phải chịu uất ức rất nhiều.
Hạ Miên cảm thán, bạch liên hoa đúng là ở thời nào cũng không thiếu mà.
Ninh Thiều Bạch không để ý đến cô ta, bế đứa bé nói với cô giáo Mễ: “Bà ngoại, cơm chín rồi, ăn cơm thôi.”
Hoàng Hiểu Hà cũng không lúng túng, nhanh chóng tự tìm chủ đề mới. Cô ta trêu đùa đứa bé trong lòng anh: “Đây chẳng phải là cục cưng đáng yêu hôm qua sao? Hóa ra em là họ hàng của bác sĩ Ninh à! Chào em, cục cưng, em tên gì...”
Mọi người: ...
Hạ Miên không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lúc này Hoàng Hiểu Hà mới chú ý đến cô, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt Hạ Miên, cô ta lập tức cảnh giác hỏi: “Em cũng là họ hàng của bác sĩ Ninh à? Vẫn đang học trung học nhỉ?”
Đột nhiên Hạ Miên nảy sinh ý đồ trêu chọc, cô ôm lấy cánh tay bác sĩ Ninh, nghiêng đầu nghịch ngợm nói: “Dì đoán thử xem.”
Sắc mặt Hoàng Hiểu Hà thay đổi nhanh chóng, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Thiều Bạch: “Bác sĩ Ninh, anh...”
Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn người to gan lớn mật nào đó, cuối cùng mới rời mắt nhìn về phía Hoàng Hiểu Hà, mất kiên nhẫn hỏi: “Cô là ai?”
“Phụt...”
Lần này không chỉ có mình Hạ Miên, mà không ít người đều bật cười.
Hoàng Hiểu Hà cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà hình như mọi người có mặt ở đây hoàn toàn không có ý định nói cho cô ta biết nguyên nhân.
Cô ta còn định nói thêm gì đó. Cô giáo Mễ đã vội vàng nói trước: “Y tá Hoàng, Tiểu Bạch nhà chúng tôi không sao, nếu cô muốn xin lỗi, không bằng đưa mấy thứ này cho Tiểu Phong đi, chị gái và anh rể cô bỏ lại hai dì cháu thằng bé đi cả rồi, hai đứa còn chưa biết trông cậy đâu.”
Tất nhiên là Hoàng Hiểu Hà không cam lòng rồi, số đồ hôm nay cô ta mang tới đã phải tiêu pha một phen, sao nỡ đưa cho hai người này: “Cháu cũng không biết con bé du côn kia dẫn Tiểu Phong đi đâu rồi, sao đưa thứ này cho bọn họ được.”
Sau đó cô ta làm bộ làm tịch nói: “Cô giáo Mễ biết bọn họ đi đâu không? Không phải cô ta dẫn Tiểu Phong đi lêu lổng với đám du côn đầu đường xó chợ kia rồi chứ?”
“Không cần cô phải nhọc lòng chuyện này!” Bà cụ Lưu nhanh chóng ngăn cản những người khác đang muốn mở miệng, nói tiếp lời: “Đưa cho tôi đi, tôi sẽ đưa mấy thứ này giúp cô, không phải lo lắng đâu, có nhiều người làm chứng như vậy, tôi không ăn chặn được đồ của cô đâu mà sợ.”
Lúc này những người khác cũng đã phản ứng lại, đều cảm thấy thú vị, cũng nhao nhao tiếp lời: “Nhân phẩm của thím Lưu không cần phải nói, y tá Hoàng, cô cứ yên tâm giao cho bà ấy đi.”