Thông tin truyện

[Dịch] xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế

Thể loại: Xuyên Không , Đam Mỹ ,

Trạng thái: Full

[Dịch] xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công của tác giả Duyên Cầu Bán Thế. Hạ Tịch vừa mới mở mắt ra, đã bị một hộp cơm ném thẳng vào người. Cơm chiên trộn hành thái vàng óng dính đầy lên mặt, ngay sau đó là một âm thanh vô cùng ngạo mạn vang lên bên tai: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, hai chúng ta không có khả năng, cậu đừng lãng phí sức lực nữa."

Không có khả năng? Lãng phí sức lực? Là cái quỷ gì? Hạ Tịch vẫn đang bị đống hành hun cho váng cả da đầu chưa tỉnh lại nổi, trong lòng mông lung sỉ vả: Thằng ngu nào chả có lễ phép gì cả, dám ném cơm lên đầu anh Hạ mày. Kỳ lạ, rõ ràng cậu đang ngủ ngon ở nhà, thế quái nào vừa tỉnh lại đã thành một cảnh tượng bị người ta bắt nạt rồi? Hạ Tịch giận sôi máu, ông đây mắc chứng cáu bẳn khi rời giường, thế mà lại có thằng tự đưa mình đến ăn đập. Hạ Tịch nỗ lực tập trung lại tầm mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mặt.

Dưới bộ quần áo màu đen làm trợ thủ, làn da của đối phương trông đặc biệt trắng, tay áo xắn lên cao, lộ ra đôi bàn tay gầy nhưng rắn chắc. Trên gương mặt đẹp không tỳ vết là biểu cảm thiếu kiên nhẫn: "Trước khi tôi nổi điên lên, cậu nhanh cầm theo đồ của mình, cút." Hạ Tịch chả hiểu cái mô tê gì cả, đây là chỗ nào? Nếu yêu thích thể loại này, còn có những truyện cũng rất hay mà bạn đừng bỏ lỡ như Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ và Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng.
Xem thêm
Thu gọn
Bạn đang đọc truyện Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công của tác giả Duyên Cầu Bán Thế. Hạ Tịch vừa mới mở mắt ra, đã bị một hộp cơm ném thẳng vào người. Cơm chiên trộn hành thái vàng óng dính đầy lên mặt, ngay sau đó là một âm thanh vô cùng ngạo mạn vang lên bên tai: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, hai chúng ta không có khả năng, cậu đừng lãng phí sức lực nữa."

Không có khả năng? Lãng phí sức lực? Là cái quỷ gì? Hạ Tịch vẫn đang bị đống hành hun cho váng cả da đầu chưa tỉnh lại nổi, trong lòng mông lung sỉ vả: Thằng ngu nào chả có lễ phép gì cả, dám ném cơm lên đầu anh Hạ mày. Kỳ lạ, rõ ràng cậu đang ngủ ngon ở nhà, thế quái nào vừa tỉnh lại đã thành một cảnh tượng bị người ta bắt nạt rồi? Hạ Tịch giận sôi máu, ông đây mắc chứng cáu bẳn khi rời giường, thế mà lại có thằng tự đưa mình đến ăn đập. Hạ Tịch nỗ lực tập trung lại tầm mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mặt.

Dưới bộ quần áo màu đen làm trợ thủ, làn da của đối phương trông đặc biệt trắng, tay áo xắn lên cao, lộ ra đôi bàn tay gầy nhưng rắn chắc. Trên gương mặt đẹp không tỳ vết là biểu cảm thiếu kiên nhẫn: "Trước khi tôi nổi điên lên, cậu nhanh cầm theo đồ của mình, cút." Hạ Tịch chả hiểu cái mô tê gì cả, đây là chỗ nào? Nếu yêu thích thể loại này, còn có những truyện cũng rất hay mà bạn đừng bỏ lỡ như Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ và Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...