{{ msgSearch }}

Tủ truyện

27

Xuyên Thành ác Phụ? Ta Chỉ Muốn Làm Giàu Nuôi Chồng

Đang Cập Nhật 752 Chữ 13/03/2025 00:02:25

Nếu như Tạ Đồng biết nói thì tốt rồi, nàng có thể bảo cô bé dò hỏi trước, sau đó bàn bạc với Tạ Dực xem khoảng thời gian này nên sống như thế nào.

Đáng tiếc em chồng không biết nói, Khương Vãn cũng không phải là người thích vòng vo, sau khi ăn sáng xong, nàng đi vào phòng, thẳng thắn nói: "Phu quân, ta có chuyện muốn bàn bạc với chàng."

Tạ Dực trầm ngâm một chút: "Nàng nói đi."

"Hiện tại chàng bị thương như vậy, chắc chắn là không thể đến doanh trại được, trong thời gian nghỉ ngơi ở nhà, bổng lộc của chàng được tính như thế nào, bổng lộc tháng này có thể lĩnh được không?"

Ánh mắt Tạ Dực lóe lên, hành động của Khương Vãn, dường như nằm trong dự liệu của hắn.

****

Sau khi giọng nói của Khương Vãn vang lên, căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Một lúc lâu trôi qua, không nghe thấy câu trả lời của Tạ Dực, Khương Vãn đưa tay ra trước mặt hắn, nghi ngờ gọi: "Phu quân?"

Ánh mắt tập trung trở lại, Tạ Dực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khương Vãn, dường như muốn tìm kiếm cảm xúc khác lạ từ đó, mới hỏi: "Nàng hỏi chuyện này làm gì?"

Hai người kết hôn nửa năm nay, Khương thị luôn không ở nhà, Tạ Dực cũng chỉ có thái độ là chỉ cần nàng ta không c.h.ế.t đói trong nhà là được. Lương bổng của hắn, trừ chi tiêu hàng ngày, số còn lại có thể tiết kiệm đều được cất giữ sau bếp lò, còn bị Khương Vãn trộm mất hai lượng rưỡi.

 

Bây giờ vì muốn có tiền bỏ trốn, nàng ta đã bắt đầu nhắm đến lương bổng của hắn.

Khương Vãn lại bị câu hỏi này làm cho hoang mang.

"Ta không hỏi chuyện này, vậy chúng ta lấy gì để ăn, lấy gì để tiêu?" Nàng thở dài, xem ra vị công tử nhà họ Tạ này ở kinh thành là người không biết đến giá trị của củi gạo dầu muối, bị đày đến biên giới chịu khổ nửa năm, cũng không có kế hoạch cho cuộc sống của mình: "Gãy xương phải mất một trăm ngày mới lành, chân chàng ít nhất phải nằm trên giường một tháng, đồ ăn trong nhà không đủ dùng trong thời gian dài như vậy, ít nhất chàng phải cho ta biết, trong thời gian chàng bị bệnh, chúng ta có bao nhiêu tiền để tiêu."

Tạ Dực nhếch mép, nụ cười trên mặt trông rất mỉa mai: "Ta thật sự không biết, phu nhân khi nào lại quan tâm đến gia đình như vậy."

Hai chữ "phu nhân" vừa thốt ra, Khương Vãn nổi hết da gà, nàng vội vàng giơ tay lên: "Đừng, có gì thì nói thẳng ra, đừng có phu nhân phu nhân như vậy."

"Nàng gọi phu quân chẳng phải cũng rất thuận miệng sao?"

"..."

Khương Vãn cứng họng.

Trong trí nhớ, nguyên chủ luôn gọi hắn như vậy, nếu không phải sợ Tạ Dực phát hiện ra điều bất thường, nàng mới không gọi hắn như vậy!

"Vậy ta hỏi lại Tạ công tử một lần nữa, chàng có dự định gì cho tương lai." Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ "Tạ công tử", "Nếu chàng cảm thấy tuy rằng chân bị gãy, nhưng vẫn có thể tự chăm sóc bản thân và Đồng muội muội, vậy thì chàng tự sắp xếp đi."

Tạ Dực đột nhiên siết chặt nắm tay, trên mặt lóe lên tia căm hận, suýt chút nữa đã ra tay với Khương Vãn, nàng ta vậy mà còn dám mặt dày nói ra những lời như "chăm sóc Đồng Nhi".

May mắn là hắn đã kịp thời bình tĩnh lại, hắn muốn xem xem, Khương thị đang giở trò gì.

"Nếu nàng đã có sắp xếp, vậy ta sẽ không xen vào, nàng cứ tự quyết định đi."

Nghe vậy, Khương Vãn giơ tay phải ra trước mặt Tạ Dực, lòng bàn tay hướng lên trên, nhướng mày.

Tạ Dực cau mày: "Ý gì đây?"

"Tiền đó, không có tiền thì lấy gì mà sắp xếp."

"..." Tạ Dực hít sâu một hơi, "Ngày mai nàng đến doanh trại, tìm Tổng kỳ nói rõ tình hình, sẽ có người dẫn nàng đi lĩnh lương bổng."

"Vậy được." Khương Vãn nói xong, xoay người định đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng thu chân lại, hất cằm về phía chân Tạ Dực: "Nói mới nhớ, sao chàng lại bị thương nặng như vậy?"

Sưu Tầm, 13/03/2025 00:02:25

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :