Hôm nay, lúc ăn trưa, sau khi giúp Khương Vãn múc cơm cho quân hộ xong, Tạ Đồng liền bị huynh trưởng gọi đến.
Nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang bận rộn ăn uống, không ai chú ý đến hai huynh muội bọn họ, Tạ Dực nhỏ giọng nói với Tạ Đồng: "Đồng nhi, muội đi tìm Cừu Bách hộ, bảo y đến gặp ta vào giờ Mùi."
Tạ Đồng gật đầu, sau đó ra hiệu hỏi Tạ Dực: 【Ở trên núi sao?】
Lúc rảnh rỗi, Khương Vãn dạy Tạ Đồng ngôn ngữ ký hiệu, thỉnh thoảng Tạ Dực cũng học theo. Hầu hết những động tác đơn giản của Tạ Đồng, hắn đều có thể hiểu được.
"Đúng vậy, trên núi. Nhớ kỹ, khi đi tìm Cừu Bách hộ, đừng để người khác phát hiện."
Cô bé ưỡn ngực, vỗ vỗ vào n.g.ự.c mình, ra vẻ "để đó cho muội".
Sau khi nhận nhiệm vụ từ huynh trưởng, Tạ Đồng liền chạy đi tìm Cừu Ân.
Nàng chỉ là một đứa trẻ, lại không biết nói, cho dù có người nhìn thấy nàng chạy lung tung trong trại, cũng sẽ không chú ý quá nhiều.
Tạ Đồng tìm kiếm khắp trại, chạy đến hai nơi mới tìm thấy Cừu Ân. Cừu Ân đương nhiên biết Tạ Đồng đến tìm mình là có ý gì, sau một hồi đoán ý, cuối cùng hắn ta cũng hiểu được thời gian Tạ Dực hẹn gặp.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Đồng vội vàng chạy về.
Lúc nàng về đến nhà bếp, Khương Vãn và Phương Thục Nương đang đi tìm nàng khắp nơi.
Phương Thục Nương tinh mắt, nhìn thấy Tạ Đồng trước, vội vàng gọi Khương Vãn: "Vãn nương, Đồng nhi ở kia kìa!"
Nhìn thấy Tạ Đồng, Khương Vãn thở phào nhẹ nhõm, nàng kéo Tạ Đồng lại gần, cau mày nói: "Chẳng phải ta đã dặn muội, đến đây thì không được chạy lung tung sao? Sao muội đi mà không nói với ta một tiếng?"
Cô bé biết mình sai rồi, nhưng lại không thể nói với Khương Vãn rằng nàng đi chuyển lời cho huynh trưởng, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.
Phương Thục Nương nói: "Vãn nương, thôi bỏ đi, Đồng nhi bình thường rất ngoan ngoãn, hôm nay có lẽ là do ham chơi, lần sau muội ấy sẽ không chạy lung tung nữa đâu."
Khương Vãn cũng không muốn dạy dỗ Tạ Đồng trước mặt người khác, nàng chỉ thở dài: "Lần sau không được chạy lung tung nữa, biết chưa?"
Nếu là bình thường, Tạ Đồng đã gật đầu đồng ý ngay.
Nhưng sau này, nàng vẫn phải giúp huynh trưởng chuyển lời, nàng không dám hứa chắc với Khương Vãn, chỉ có thể nhìn Khương Vãn với vẻ mặt chột dạ, ra hiệu: 【Lần sau muội sẽ nói với chị dâu.】
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô bé, Khương Vãn bật cười: "Được rồi, nhưng nếu muội còn chạy lung tung, ta sẽ không quan tâm đến muội nữa đâu."
Đến giờ Mùi, Cừu Ân lên núi kiểm tra tình hình làm việc của mọi người. Gần đây, nghe nói biên giới không được yên ổn, từ sau năm mới, quân giặc đã ngo ngoe rục rịch, triều đình rất coi trọng tiến độ tu sửa đường xá, vì vậy đã kéo dài thời gian làm việc của quân hộ, yêu cầu bọn họ làm việc từ giờ Mão đến giờ Tuất.
Cừu Ân vừa đi vừa quan sát, đi một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Tạ Dực trong đám đông.
Tạ Dực mặc một bộ quần áo ngắn màu nâu, đang cầm rìu chặt cây, mái tóc đen được búi cao, ống tay áo được xắn lên, để lộ ra một đoạn cánh tay, mỗi khi vung tay lên, có thể nhìn thấy rõ cơ bắp trên cánh tay, trông không hề yếu ớt như mọi người tưởng tượng.