"Mỗi tháng một lượng rưỡi bạc, ngài thấy thế nào?"
Cừu Ân im lặng một lúc, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý. Khương Vãn cũng không nóng vội, bình tĩnh nhìn Cừu Ân, dường như cho dù đối phương có đồng ý hay không, nàng cũng chẳng thiệt thòi gì.
Vài giây sau, Cừu Ân mỉm cười: "Chuyện bổng lộc mỗi tháng không phải do Cừu mỗ quyết định, nhưng ta có thể chuyển lời giúp nương tử, mấy hôm nay nương tử có thể suy nghĩ thêm."
Làm ăn mà, phải suy nghĩ kỹ càng.
Khương Vãn gật đầu đồng ý.
Hai người bàn bạc xong, Cừu Ân chắp tay cáo từ, y vừa xoay người, một vật từ trên người rơi xuống bãi cỏ.
Khương Vãn vội vàng gọi y lại: "Bách hộ, đồ của ngài rơi kìa."
Vừa nói, nàng vừa nhặt giúp Cừu Ân, nhìn thấy đó là một miếng ngọc bội màu xanh ngọc bích.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Cừu Ân: "Nương tử có thấy miếng ngọc bội này quen mắt không?"
Khương Vãn theo bản năng nhìn xuống vật trong tay, ở giữa miếng ngọc bội hình vuông là chữ "Đinh" được chạm khắc rất tinh xảo, hoa văn xung quanh cũng rất giống với miếng ngọc bội của Tạ Dực.
Tuy hình dạng có hơi khác nhau, nhưng nàng vừa nhìn đã nhận ra điểm giống nhau của hai miếng ngọc bội.
"Cái này…"
Vừa mới thốt ra một chữ, tay Khương Vãn đã bị người ta hất ra, một bàn tay siết chặt cổ nàng, nàng có thể cảm nhận được sát ý ẩn chứa trong đó: "Nói, chủ nhân của miếng ngọc bội kia hiện đang ở đâu?"
Khương Vãn ngẩng đầu, cảm giác lưng lạnh toát, bàn tay siết chặt cổ nàng như muốn bóp nát cổ họng nàng vậy.
Nàng há miệng, cảm thấy cổ họng khô khốc. Chưa kịp thốt ra lời, bàn tay đang siết chặt cổ nàng bỗng nhiên bị người ta gỡ ra.
Giọng nói trầm thấp của Tạ Dực vang lên: "Cừu Bách hộ, người ngươi muốn tìm là ta, đừng làm khó nương tử của ta."
Trước đó, Cừu Ân và Khương Vãn hoàn toàn không hề hay biết có người đang đến gần.
Tuy Cừu Ân đang giữ chặt Khương Vãn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tạ Dực. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống người hắn. Người đến dung mạo tuấn tú, dáng người cao lớn, khí chất bất phàm, tuy còn trẻ tuổi, nhưng khí thế trước mặt hắn ta lại không hề kém cạnh.
Tạ Dực có dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan thanh tú, không hề sắc bén, nhưng đường nét khuôn mặt lại rất rắn rỏi, trung hòa nét dịu dàng của ngũ quan, vừa đẹp trai lại vừa nam tính. Cừu Ân nhìn hắn hồi lâu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác quen thuộc.
Hắn ta siết nhẹ tay đang giữ cổ Khương Vãn, lập tức cảm nhận được bàn tay Tạ Dực đang đặt trên cánh tay mình bất giác siết chặt.
Nhưng thần sắc Tạ Dực vẫn ôn hòa như trước, mỉm cười nói: "Nếu Cừu Bách hộ muốn biết tung tích ngọc bội, thì hãy thả nương tử của ta ra trước đã."
Cừu Ân nhìn Tạ Dực một cái, dường như không cảm nhận được địch ý từ hắn, lại nhìn Khương Vãn đang bị mình khống chế, bất quá cũng chỉ là một nữ nhân bình thường. Hắn ta liền buông lỏng tay, thả Khương Vãn ra.