Khương Vãn theo bản năng nhìn về phía Tạ Dực.
Tạ Dực dường như đã sớm đoán được Khương Vãn sẽ nhìn mình, hai người bốn mắt nhìn nhau. Khương Vãn nói: "Chẳng phải chàng nói hôm nay mọi người sẽ tan ca sớm sao?"
Tạ Dực nhún vai, trên mặt lộ ra vẻ vô tội: "Ta làm sao biết được."
"Tất cả dừng tay cho ta!"
Một giọng nói vang dội như sấm rền vang lên, khiến cho tất cả mọi người trong trại đều phải dừng tay.
Cừu Ân dẫn theo vài quân hộ hùng hổ bước vào trại, những quân hộ khác đang tu sửa đường xá trên núi cũng lần lượt quay trở về.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn này, đều kinh ngạc không thôi. Đợi Cừu Ân đi đến bên cạnh Long Đại Tráng đang nằm lăn lộn trên mặt đất, nhìn rau củ thịt cá vương vãi đầy đất, cười lạnh một tiếng: "Ai nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Long Đại Tráng dường như bị thương không nhẹ, nằm rên rỉ trên mặt đất, mấy quân hộ đánh hắn ta đứng bên cạnh, ai nấy đều tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng không ai lên tiếng.
Cừu Ân lại nói: "Ta đang hỏi các ngươi đó. Tại sao lại đánh nhau, vì sao lại đánh nhau?"
Lúc này, mới có một người nam nhân râu quai nón bước ra, chắp tay hành lễ với Cừu Ân: "Bách hộ, chuyện hôm nay là do ta ra tay trước, muốn phạt thì phạt ta đi."
"Chuyện trừng phạt để sau hẵng hay, trước tiên hãy nói rõ mọi chuyện cho ta nghe."
Râu quai nón trừng mắt nhìn Long Đại Tráng, sau đó cứng cổ nói với Cừu Ân: "Chuyện này… hay là đợi Thiên hộ đến rồi hãy nói."
Cừu Ân cười lạnh: "Nghe ý ngươi là, ta không có quyền xử lý chuyện này?"
Râu quai nón bất mãn nói: "Tên khốn kiếp kia cho chúng ta ăn cái gì thì ta không muốn nhắc lại nữa, nhưng ngài là người phụ trách hậu cần, ai biết có phải ngài xúi giục hắn ta làm vậy hay không."
Ánh mắt Cừu Ân trở nên sắc bén, y híp mắt nhìn chằm chằm râu quai nón, râu quai nón không phải người của đội y, trách sao lại cứng đầu cứng cổ với y như vậy.
Cừu Ân thuận tay chỉ một người bên cạnh râu quai nón: "Ngươi nói."
Người nọ không có gan lớn như râu quai nón, run rẩy bước ra, trút giận lên đầu Long Đại Tráng và đám đầu bếp: "Tên đầu bếp c.h.ế.t tiệt này, nếu hôm nay chúng ta không đến nhà bếp xem thử, thì căn bản không biết hắn ta cho chúng ta ăn cái thứ gì!"
Nói xong, hắn ta quay sang hét lớn với những quân hộ khác: "Mọi người có biết mấy hôm nay chúng ta đã ăn cái gì không, đây chính là cơm canh chúng ta đã ăn đó!"
Vừa nói, hắn ta vừa tiện tay cầm lấy một cái rổ bên ngoài bếp, đổ hết rau củ bên trong ra ngoài.
Rau củ không chỉ bẩn thỉu, mà còn có cả rau đã bị hỏng, trên lá rau còn có dịch nhớt.
Người quân hộ kia kể lại toàn bộ những gì hắn ta đã chứng kiến.
Bọn họ cố ý quay về sớm, chính là muốn đến xem thử đám đầu bếp kia nấu nướng như thế nào, kết quả không xem thì thôi, vừa xem suýt chút nữa thì ói hết cả cơm ra ngoài.