Đầu tiên là từng món đồ nội thất bằng gỗ đỏ được mang ra, sau đó là những món đồ cổ trang trí, dù những thứ này ở thời đại này đã trở thành phế phẩm, thậm chí còn là phế phẩm khó xử lý, thế nhưng lúc này, nhìn thấy đường nét tinh xảo, ánh sáng lấp lánh, mọi người vẫn không thể kiềm chế mà thoáng ngẩn ngơ.
Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh lại càng sững sỡ, nhìn từng món đồ bị mang đi, trong lòng càng căng thẳng.
Lý Lan Quỳnh nhìn về phía con trai nhỏ, nhớ lại anh ta đã nói rằng những thứ này phải đợi đến khi hai người kết hôn, chia phòng rồi mới chuyển đi, lại nhìn về phía Thủy Lang bên cạnh con trai nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng bà ta lập tức rối bời.
Không nỡ rời xa những món đồ này nhưng lại không dám mở miệng hỏi, càng không dám nhắc đến hộp vàng kia nữa.
Thủy Lang rốt cuộc có ý gì? Nếu cô định lợi dụng bữa tiệc hôm nay, trước mặt nhiều cán bộ như vậy, để lấy lại cái hộp vàng đó, sao lại đề cập đến mã số, rồi lại tha cho họ một lần?
Nếu tiếp tục nói nữa, họ chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.
Liệu có phải Thủy Lang chỉ biết rằng những thỏi vàng có mã số nhưng không biết con số mã số cụ thể?
Lý Lan Quỳnh đột nhiên nhỡ ra, trong lòng vui mừng!
Chắc chắn là như vậy!
Thủy Lang định lợi dụng tình hình hôm nay, để lừa họ một phen!
May mà bà ta đã kiềm chế được!
Nếu không, một khi lấy ra mà phát hiện ra lén giấu vàng của cô gái này, tình thế mà mấy ngày nay chồng bà ta khó khăn lắm mới giữ vững được sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Đồng thời, điều đáng sợ hơn nữa là danh tiếng của chồng bà ta. Mặc dù có thể nói là lấy nhầm để đổ lỗi đi nhưng một khi chuyện này lan ra, lấy nhầm hộp vàng, danh tiếng cần cù giản dị của chồng bà ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Nếu lỡ có người đào bới sâu thêm, không biết sẽ kéo ra bao nhiêu chuyện khác nữa.
Thật sự là may mắn!
“Đợi đã!”
Khi Lý Lan Quỳnh đang vui mừng khôn xiết, Trâu Hiền Thực lại đột nhiên lên tiếng.
Lý Lan Quỳnh nhanh chóng nghe ra được âm thanh lẫn chút hoảng loạn khó nhận ra trong giọng nói của chồng mình. Bà ta bừng tỉnh, nhìn về phía cửa chính. Khi nhìn thấy người đàn ông tóc vàng cùng công nhân đang khiêng bao tải trên tay, hình dáng gạch vuông nổi lên trong bao tải làm đầu óc bà ta như “nổ tung”. Máu lập tức dồn lên tận đỉnh đầu, hai tai vang lên tiếng ù ù dữ dội!
“Có cần kiểm tra không?” Thủy Lang lấy khăn tay lau khóe miệng, nói: “Lão Du Điều, đặt xuống, mở ra để…”
“Không cần!”
Trâu Hiền Thực vội vàng hét lên, mồ hôi to như hạt đậu liên tục chảy xuống từ thái dương, từng chữ như được ép ra từ cổ họng đầy đau đớn: “Không cần mở ra.”
“Lang Lang!”
Lý Lan Quỳnh lao đến trước mặt Thủy Lang, một tay chống lên bàn, nghĩ đến việc có quá nhiều người đang nhìn mình trên bàn ăn, bà ta cố gắng kìm nén tiếng khóc, ép chặt dòng nước mắt sợ hãi: “Dì nhớ rồi, hình như Tiểu Khải đã để một cái hộp trong phòng của nó.”
Trâu Khải ngồi ngay cạnh Thủy Lang, hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt của mẹ mình, đôi mắt đỏ ngầu, rưng rưng nước mắt, giống như trái tim bị ai đó mổ sống ra vậy. Anh ta ngay lập tức nhíu chặt lông mày, tiếp lời: “Đúng, trong phòng anh có một cái hộp.”
Trâu Hiền Thực trong bộ đồ công chức, từng thớ cơ bắp trên người run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thủy Lang. Trong mắt ông ta tràn đầy sát khí nhưng trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười: “Lang Lang, cháu và Tiểu Khải có chuyện gì vậy? Có phải thật sự để đồ đạc lung tung rồi không?”