Trâu Hiền Thực ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Sau khi cục trưởng Quách ngất xỉu, ông ta được đưa vào bệnh viện. Vừa tỉnh dậy, ông ta đã vội vàng đến tham dự bữa tiệc quan trọng của vườn Hương Chương, vẫn chưa kịp kể với Trâu Hiền Thực về chuyện ở khu Bình An.
Ông ta vừa định mở miệng, lại nhìn thấy bao nhiêu người đang nhìn mình, nghĩ đến việc kể chuyện đó ra chỉ khiến mất mặt khu Bằng Bắc, lại làm tăng uy tín cho Phục Mậu, ông ta lập tức nuốt lời định nói vào trong: “Hậu sinh khả úy, cô còn vượt cả phong thái của mẹ cô năm xưa.”
“Đương nhiên rồi.” Trâu Hiền Thực nhìn ra điều gì đó, lập tức chuyển chủ đề: “Lang Lang, ngồi xuống đây, ngồi cạnh chú.”
Thủy Lang bước đến bên sofa, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào ghế.
Trong cả phòng khách, chỉ có cô ngồi, còn lại mọi người đều đứng, nhìn chẳng khác nào cảnh mọi người đang bái kiến một nữ hoàng.
Trâu Luật vừa bước vào cửa, khóe miệng giật giật.
Đúng là không sợ bất cứ trường hợp nào thật.
Thủy Lang quét mắt một vòng: “Mọi người xuống ngồi đi.”
Trâu Hiền Thực: “...?”
Sao lại có cảm giác chủ nhân đã trở về, còn ông ta thì lại biến thành quản gia thế này?
“Khụ, đúng, đúng, ngồi, mọi người ngồi đi.”
Mọi người nhìn nhau, rồi lần lượt quay về chỗ ngồi cũ.
Thủy Lang lại lên tiếng: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Mọi người tại đó: “?”
Trâu Hiền Thực: “???”
Sao họ lại có cảm giác không phải đến để ăn uống, mà là để báo cáo công việc với lãnh đạo vậy nhỉ?
“Khụ, thôi nào, tiếp tục đi.” Trâu Hiền Thực muốn lấy lại không khí, quay sang dặn Lý Lan Quỳnh: “Món ăn chuẩn bị xong thì bày ra bàn đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được, được.”
Lý Lan Quỳnh đã hoàn toàn sững sờ.
Đứa trẻ này quả nhiên sinh ra đã có khí chất ứng phó những tình huống như thế này.
Không khí của chủ nhà cuối cùng cũng được kéo lại một chút, Trâu Hiền Thực vỗ đầu gối, nở nụ cười, vừa định mở lời nhưng chưa kịp nói thì Thủy Lang bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
Hành động bất ngờ của cô ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng.
“Chuyện... chuyện gì vậy, Lang Lang?”
Thủy Lang bước tới giữa bàn ăn, ngồi xuống ghế, liếc nhìn Trâu Hiền Thực, bình tĩnh nói: “Ăn cơm đi.”
Trâu Hiền Thực: “...”
Ánh mắt nhìn như nhìn kẻ ngốc của cô là sao đây?
Ai là kẻ ngốc hả?
Thủy Lang lại nhìn quanh một vòng: “Mọi người không ăn à?”
Mọi người lại nhìn nhau, ánh mắt như hỏi nhau: Ăn, hay là không ăn đây?
“Ăn chứ, tất nhiên ăn, nào nào, mọi người lên bàn hết đi.”
Trâu Hiền Thực vừa lên tiếng mời, vừa cảm thấy mình càng giống một quản gia hơn.
Mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài, không một ai lên tiếng, không khí im lặng như tờ.
Chẳng ai biết phải nói gì, ánh mắt của tất cả lại không tự chủ được mà dồn về phía Thủy Lang.
Trâu Hiền Thực hắng giọng, ngồi ở vị trí chủ tọa: “Chuyện này... ờ...”
Vừa dứt lời, sự chú ý của mọi người liền chuyển sang ông ta.
Nhưng c.h.ế.t tiệt, tự nhiên đầu óc ông ta trống rỗng, lưỡi cũng líu lại, chẳng biết nói gì nữa!
Trâu Luật cười nói: “Bố, bố định nói về chuyện giải thưởng Ngọc Lan phải không?”
“Đúng rồi, đúng là chuyện đó.” Trâu Hiền Thực tìm lại được mạch suy nghĩ, vừa nhắc đến chuyện này, sự tự tin của ông ta cũng quay lại: “Ngọc...”
“Đặt ở đây đi.”
Ánh mắt của mọi người trên bàn một lần nữa chuyển hướng về phía Thủy Lang, nhìn thấy Lý Lan Quỳnh đặt một đĩa món táo đỏ bọc nếp trước mặt cô.
Thủy Lang cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, liếc nhìn Trâu Hiền Thực một cái: “Ông cứ nói tiếp đi.”
Trâu Hiền Thực: “...”
Đúng thật là giống như đang báo cáo công việc với lãnh đạo!
Không phải ảo giác của ông ta đâu!