Trường học đối tốt với mình như vậy, lãnh đạo học viện hỏi đến nơi, Diệp Tiểu Muội cũng không thể bại lộ bộ dạng không biết tiến thủ của mình được. Tuy cô không có ý tưởng gì nhưng miệng có thể nói mà, Diệp Tiểu Muội mở miệng liền tỏ ý cô cảm thấy ngoại ngữ quan trọng nhất là có thể nói, sinh viên của bọn họ, không có gì bất ngờ thì về sau đều làm thầy cô dạy tiếng Anh, dạy dỗ học sinh, nếu như bản thân mình cũng không dám mở miệng nói tiếng Anh, bản thân mình phát âm cũng không đạt tiêu chuẩn, đi ra ngoài không phải sẽ dạy hư con em, học sinh mình dạy ai nấy đều thành người ngọng tiếng Anh ư?
Cho nên vì sự nghiệp giáo dục của tổ quốc, Diệp Tiểu Muội quyết định làm từ cô, tiến hành dạy học hoàn toàn bằng tiếng Anh, nghĩa là tất cả mọi người trong lớp chỉ dùng tiếng Anh để giao lưu, lúc cô bồi dưỡng ở nước Mỹ các giáo sư đều là như thế này, bất kể những sinh viên này phát âm kém đi nữa, nói có vấp váp đi nữa thì các giáo sư đều sẽ cổ vũ họ nói hết lời, sau một thời gian ngắn, sinh viên bọn họ đều có thể trao đổi lưu loát cùng người ngoại quốc, hiệu quả rất rõ rệt.
Lấy ví dụ xong, Diệp Tiểu Muội lại tỏ ý họ nên dùng “công nghệ cao” trong việc dạy học, trên thị trường đã đưa ra máy ghi âm có thể phát băng từ, hoàn toàn có thể mua về cho các sinh viên nghe băng từ tiếng Anh, như vậy các sinh viên học tiếng Anh càng dễ dàng hơn. Nói đường hoàng như thế, thật ra cũng là để cô lên lớp có thể thoải mái hơn.
Nhưng Diệp Tiểu Muội nói bậy một trận như thế lại làm lãnh đạo học viện chấn động, chú Vương tỏ ý, họ sẽ xin máy ghi âm và băng tiếng Anh, bọn họ cũng rất ủng hộ kế hoạch “dạy học hoàn toàn bằng tiếng Anh” của cô Diệp, nếu như hiệu quả dạy học tốt, còn có thể tổ chức các phòng học khác dự giờ học tập.
Diệp Tiểu Muội vô cùng tự tin không sợ để người ta dự thính học tập, chỉ cần đừng bảo cô đi dự thính học tập kinh nghiệm của các thầy cô khác là được - làm lỡ cô sống phóng túng rồi.
Bây giờ đã chắc chắn các sinh viên của cô đã có chút cơ sở, Diệp Tiểu Muội liền có lòng tin hơn, thuần tay ném giáo án xuống, bắt đầu “lập quy củ”, “Tiết đầu, trước tiên không vội lật sách, cô xin tự giới thiệu mình với mọi người, cô họ Diệp, Diệp Thư Hoa, các em có thể gọi cô Diệp, cũng có thể gọi Miss Diệp, cô còn có một cái tên tiếng Anh Annie, chỉ cần các em vui thì cứ xưng hô tùy ý.”
Giới thiệu bằng tiếng Trung xong, Diệp Tiểu Muội lại dùng tiếng Anh giới thiệu một lần rồi mới nói tiếp: “Thói quen của cô có lẽ không giống với các thầy cô khác, hy vọng các sinh viên cố gắng phối hợp, mong các em chỉ nói ngoại ngữ trong giờ của cô, được chứ? Ví dụ như khi cô đi vào lên lớp, các em chào hỏi là “Good morning Miss Diệp” “Good afternoon Miss Diệp”. Do you understand?”
Tuy là cô Diệp có chỗ phá vỡ tưởng tượng của bọn họ đối với nhà giáo nhân dân nhưng từ sự kính trọng đối với người làm thầy, các sinh viên vẫn trợn mắt há mồm gật đầu - có thể là phương thức lên sân khấu của cô Diệp quá chấn động, khí chất quá mạnh mẽ, thậm chí họ cũng không dám cò kè mặc cả với cô.
Nhưng cô Diệp yêu cầu nghiêm khắc, nói: “Lúc này các em nên trả lời “yes” or “no”, chỉ gật đầu là không được.”
Sinh viên cả lớp thống nhất hô: “Yes!”
“Rất tốt.” Diệp Tiểu Muội hài lòng vỗ tay: “Kế tiếp, đến lượt các em tự giới thiệu mình, tên họ, tuổi tác, hứng thú sở thích các loại, hãy nhớ phải dùng tiếng Anh biểu đạt, từ ngữ không biết có thể hỏi cô ngày, bắt đầu thôi.”
Tiết học đầu tiên, các sinh viên cứ như vậy bị Miss Diệp không đi đường thường ngược c.h.ế.t đi sống lại, ba mươi mấy sinh viên tự giới thiệu mất trọn một tiết học, lãnh đạo học viện trên đường đến thị sát nhìn thấy cô Diệp thực sự đang dùng cách dạy học kiểu Mỹ, các sinh viên cũng dám lên tiếng, bầu không khí lớp học vô cùng tốt thì rất hài lòng bỏ đi.
Diệp Tiểu Muội cũng rất hài lòng, một tiết học cứ như vậy trôi qua, giỏi quá ~
Tiếng chuông tan học vang lên, cô Diệp biểu hiện còn vui sướng hơn so với các sinh viên, vội vã thu dọn đồ đạc rồi tan lớp, ngược lại là các sinh viên của cô hơi lưu luyến không rời. Tuy Miss Diệp rất ngược nhưng ngoại hình cũng xinh đẹp, nhìn gương mặt này thực sự khiến người ta không dậy nổi lòng oán hận. Từ trước đến giờ họ chưa từng thấy cô giáo trông tây như thế, uốn tóc, đi giày cao gót, trang điểm tô son, phương thức giảng bài cũng mới như vậy, nói không chừng Miss Diệp từng đi tây cũng nên, các sinh viên tràn ngập tò mò đối với Miss Diệp, lấy dũng khí lên giữ lại, nói: “Thưa cô, hết giờ học rồi bọn em có thể nói tiếng phổ thông rồi đúng không ạ?”