Gia Âm lòng mang mong chờ, lại lần nữa đến phủ Thừa tướng. Lần này nàng đi một mình, thậm chí cả nữ quan bên cạnh cũng không mang theo, chỉ là muốn có không gian riêng tư với Dung Hàng.
Nàng nhẹ nhàng gõ cửa phủ Thừa tướng, người ra mở cửa vẫn là người gác cổng lần trước. Nhưng lần này, người gác cổng không cho nàng vào, mà vẻ mặt đầy khó xử nói: “Công chúa điện hạ, Dung đại nhân hôm nay không tiện tiếp khách, điện hạ xin hãy quay về trước đi.”
Lời nói rất khách khí, nhưng Gia Âm nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Dung Hàng chưa bao giờ dùng lý do như vậy để từ chối gặp nàng.
Gia Âm nhíu mày, nói: “Dung Hàng sẽ không đối xử với bổn cung như vậy, có phải ngươi cố ý nói dối không!”
Người gác cổng phủ Thừa tướng mặt mày khổ sở, dù có gan lớn đến đâu, chàng cũng không dám nói dối Công chúa Lạc Nguyệt.
Dung đại nhân đã dặn dò, phải lạnh lùng hơn thế này nhiều, nhưng chàng sợ đắc tội công chúa nên đã lựa lời nói giảm nhẹ đi: “Công chúa, tiểu nhân xin thề, không dám lừa dối người đâu ạ. Đó thật sự là ý của Dung đại nhân.”
Thừa tướng dặn phải tỏ ra lạnh nhạt hơn nữa, thậm chí muốn đuổi thẳng Công chúa Lạc Nguyệt, không cho phép nàng bén mảng tới phủ Thừa tướng nữa. Gia Âm thấy sắc mặt người gác cổng tái mét, biết có điều chẳng lành, bèn lạnh giọng: “Bổn cung không tin! Hôm nay bổn cung nhất định phải gặp Dung Hàng! Nếu ngươi còn dám cản trở, bổn cung sẽ trị tội bất kính hoàng tộc!”
Tội bất kính hoàng tộc nhẹ thì cũng phải ngồi tù. Người gác cổng run rẩy bám vào cánh cổng, chân tay bủn rủn: “Tiểu… tiểu nhân lập tức đi bẩm báo đại nhân!”
Gia Âm lúc này mới hài lòng gật đầu. Nàng tự tin rằng Dung Hàng đối với nàng khác biệt, nhất định sẽ không nỡ đuổi nàng ra ngoài.
Dung Hàng tuổi trẻ tài cao, biết bao tiểu thư khuê các đã đem lòng ái mộ người đàn ông thanh cao như ngọc này, nhưng đến nay, chỉ có với nàng, Dung Hàng mới từng lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng đầy ôn nhu.
Gia Âm trong lòng tràn ngập mong chờ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, Dung Hàng, liệu đến khi nào chàng mới chịu đáp lại tấm chân tình của nàng đây? Giờ đã không còn chuyện hòa thân nữa, hôn sự của nàng cũng nên được định đoạt rồi.
“Công chúa.” Vẫn là giọng nói lạnh lẽo quen thuộc, nhưng dường như có thêm chút khàn khàn. Gia Âm đang vô cùng hưng phấn nên không nhận ra sự khác thường của Dung Hàng.
Nàng vội bước tới, đôi mắt lấp lánh: “Dung Hàng, đa tạ chàng đã giúp ta. Nếu không có chàng, có lẽ giờ này ta đã phải lên đường hòa thân rồi, biết bao giờ mới gặp lại được phụ hoàng mẫu hậu.”
Những lời này khiến bàn tay đang buông thõng của Dung Hàng khẽ run lên, như d.a.o cứa vào tim chàng. Đúng vậy, chính chàng đã giúp Công chúa Lạc Nguyệt tránh khỏi cuộc hòa thân này, nhưng lại đẩy Công chúa Tễ Nguyệt vào vòng nguy hiểm.
Đây là tội nghiệt do chính tay chàng gây ra, không thể tha thứ. Vân Xu vừa thoát khỏi lãnh cung lại phải đối mặt với cuộc hòa thân ép buộc, tất cả đều do một tay chàng tạo nên. Chàng còn mặt mũi nào gặp người nữa đây?
Sắc mặt Dung Hàng tái nhợt đi trông thấy. Gia Âm cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, nàng chần chờ hỏi: “Dung Hàng, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Dung Hàng nghiêng người đi, không nhìn nàng, giọng nói khàn đặc: “Mục đích của Công chúa đã đạt được rồi. Sau này xin người đừng đến phủ Thừa tướng nữa, tránh gây hiểu lầm. Về sau… Bệ hạ sẽ chọn cho người một mối hôn sự xứng đáng.”
Nụ cười trên gương mặt Gia Âm từ từ vụt tắt, thay vào đó là vẻ kinh ngạc không tin nổi: “Chàng đang nói nhảm nhí gì vậy? Mục đích đã đạt được ư? Mục đích thật sự của ta, chàng thừa biết mà!”
Dung Hàng lạnh lùng đáp: “Vi thần đã nói rất rõ ràng rồi, mời Công chúa hồi cung.” Giọng chàng kiên quyết đến lạ thường, Gia Âm trong lòng hoảng loạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi thứ lại thay đổi?
“Ta chưa bao giờ sợ điều tiếng! Ta chỉ muốn gả cho chàng thôi mà!” Nàng tiến lên muốn nắm lấy tay áo Dung Hàng, nhưng chàng không chút do dự xoay người tránh né.
Gia Âm sững sờ. Ánh mắt Dung Hàng nhìn nàng lạnh lẽo đến đáng sợ, giống như ánh mắt của vị nam tử xa lạ mà nàng đã gặp trong hoàng cung lần trước. Tim nàng chợt lạnh giá.