Người dân Nam An ai cũng biết hôm nay là ngày công chúa Tễ Nguyệt lên đường hòa thân đến Đông Khánh. Từ sáng sớm, đường phố đã tấp nập người qua lại, quan phủ phải điều động binh lính để giữ trật tự, mở đường cho đoàn hòa thân.
Chuyện tình yêu đẹp như mơ giữa Nam An đế và Hoàng hậu đã lan truyền khắp vương triều mười mấy năm trước. Người dân chỉ biết đến công chúa Lạc Nguyệt và Thái tử được Nam An đế hết mực yêu thương, nào ngờ trong lãnh cung lại có thêm một vị công chúa nữa. Sự xuất hiện đột ngột của Tễ Nguyệt công chúa khiến ai nấy đều tò mò.
“Ôi chao, nghe nói lãnh cung của hoàng cung ghê rợn lắm, đêm khuya còn có cả ma nữ lảng vảng. Công chúa Tễ Nguyệt lớn lên ở đó, thật là đáng thương.”
“Ai bảo không phải chứ, nếu không phải công chúa Lạc Nguyệt không muốn hòa thân, thì công chúa Tễ Nguyệt chắc chắn cả đời không bước chân ra khỏi lãnh cung được.”
“Hoàng thượng cũng quá nhẫn tâm rồi.” Có người thở dài.
Người dân thường không có nhiều suy tính phức tạp như quan lại. Họ chỉ mong cuộc sống yên bình, gia đình sum vầy, rất sợ chiến tranh. Vốn dĩ nghe tin Đông Khánh mấy năm gần đây liên tục thôn tính các nước nhỏ xung quanh, ai nấy đều lo lắng Nam An sẽ rơi vào cảnh khói lửa.
Nay công chúa Tễ Nguyệt đi hòa thân, dân chúng đều thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trong thời gian tới Nam An sẽ được bình yên. Bởi vậy, người dân đều kính trọng vị công chúa phải rời xa quê hương này.
Công chúa Tễ Nguyệt hy sinh bản thân mình vì Nam An chúng ta.
Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, người dân Nam An ai nấy đều ngóng trông, hy vọng được nhìn thấy dung nhan công chúa Tễ Nguyệt.
Đoàn xe Đông Khánh mấy ngày trước đã tiến vào thành, giờ đang hộ tống một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới. Ngược lại, đội hộ vệ của Nam An bị đẩy ra phía ngoài cùng. Thất hoàng tử phong tư tuấn tú cưỡi trên lưng ngựa, đi phía trước xe ngựa không xa.
Chiếc xe ngựa mái vàng, tường hồng, bốn góc treo những chiếc lục lạc vàng tinh xảo, khẽ lay động theo nhịp xe. Gió nhẹ thổi, những dải lụa mỏng màu đỏ buông rủ xung quanh, che khuất bóng dáng tuyệt mỹ bên trong, khiến người ta không khỏi tiếc nuối.
Dân chúng đều tin rằng người ngồi trong xe ngựa chính là công chúa Tễ Nguyệt, liền đồng loạt di chuyển theo xe, hướng về phía cổng thành.
Tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài xe ngựa lọt vào trong. Vân Xu thầm ngạc nhiên, nàng từ nhỏ sống trong lãnh cung, số người từng gặp chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hóa ra bên ngoài hoàng cung lại có nhiều người đến vậy. Dù không vén rèm, nàng vẫn cảm nhận được không khí náo nhiệt bên ngoài.
Tú Nguyệt hầu hạ bên cạnh xe, lo lắng hỏi: “Công chúa có ổn không? Có chỗ nào không thoải mái không?” Từ hoàng cung đến đây đã được nửa canh giờ rồi, nàng sợ Vân Xu không quen với việc xe ngựa xóc nảy.
“Tạm ổn.” Vân Xu đáp lời. Bên trong xe ngựa được lót đệm bông mềm mại, giảm bớt cảm giác xóc nảy khi di chuyển.
Đi thêm một đoạn nữa. Tú Nguyệt lại lên tiếng, giọng nói mang theo chút cảm khái: “Công chúa, cổng thành đến rồi. Sắp tới chúng ta sẽ rời khỏi vương đô Nam An.” Nàng và Vân Xu sống ở hoàng cung Nam An đã mấy năm, dù không ưa hoàng thất, lúc này lòng nàng cũng thấy phức tạp.
Qua lớp lụa mỏng nơi cửa sổ, Vân Xu lờ mờ thấy bức tường thành xám xịt và cánh cổng lớn màu đỏ thắm. Chúng im lặng bảo vệ vương đô bao năm qua, tiễn đưa vô số dân thường và quý tộc, hôm nay lại chuẩn bị tiễn công chúa Tễ Nguyệt đi hòa thân.
Vân Xu cuối cùng cũng cảm nhận được sự thật rằng mình sắp phải rời đi. Bước qua cánh cổng này, e rằng nàng vĩnh viễn không thể trở lại Nam An. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi vén rèm xe, muốn tận mắt nhìn ngắm phong cảnh quê hương lần cuối.
Ngoảnh đầu nhìn lại, cung điện nguy nga lộng lẫy đã trở nên mờ ảo. Chỉ còn những ngôi nhà ngói giản dị của dân thường lọt vào tầm mắt. Xung quanh là con đường nhỏ với dòng người đưa tiễn, miệng không ngớt chúc đoàn xe hòa thân thuận buồm xuôi gió.
Vân Xu khẽ mỉm cười với những người dân đang chúc phúc cho mình. Mỹ nhân như ánh trăng rằm vén nhẹ tấm lụa hồng, khóe môi khẽ cong lên.