Lê Nhị Mao không thích Tề An, cảm thấy Tề An rất phiền phức, còn Lê Đại Mao lại rất kiên nhẫn, nguyện ý dẫn Tề An chơi, hai người ở chung rất tốt.
Tề An sau khi bị hủy dung từng trở nên rất yên tĩnh, giờ lại dần trở về dáng vẻ hoạt bát vui vẻ như trước.
Liễu quý phi thấy vậy, mừng rỡ vô cùng.
Bà vốn đã rất thích và cảm kích Lê Thanh Chấp, bây giờ càng xem Lê Thanh Chấp như con ruột.
Nhưng Lê Thanh Chấp dù sao cũng là nam tử, bà và Lê Thanh Chấp không tiếp xúc nhiều, phần lớn thời gian đều ở cùng Kim Tiểu Diệp.
Ở chung với Kim Tiểu Diệp lâu ngày, Liễu quý phi lại bắt đầu yêu thích Kim Tiểu Diệp.
Nếu con gái của bà còn sống, hẳn là cũng tầm tuổi Kim Tiểu Diệp, mà bà cũng hy vọng, con gái mình có thể sống như Kim Tiểu Diệp, khỏe mạnh và tự tin.
Cách ngày Quỳnh Lâm yến đã hai mươi ngày.
Sáng sớm hôm nay, Lê Thanh Chấp vừa dậy khỏi giường, đang định nhẹ nhàng đi vệ sinh, thì phát hiện Kim Tiểu Diệp bên cạnh đã tỉnh.
“Nàng có muốn ngủ thêm chút nữa không?” Lê Thanh Chấp hỏi Kim Tiểu Diệp, lúc này trời còn chưa sáng.
“Không cần, dậy thôi.” Kim Tiểu Diệp xuống giường.
Sau khi họ vào cung, Tề Quân đã sắp xếp rất nhiều cung nữ thái giám cho họ.
Nhưng dù là Lê Thanh Chấp hay Kim Tiểu Diệp, đều không thích bị người hầu hạ, cuối cùng không giữ người nào trong phòng họ.
Lúc này mặc quần áo, hai người đều tự mặc.
May mà lễ phục tham gia những hoạt động quan trọng tuy mặc rất phiền phức, nhưng ngày thường họ mặc quần áo bình thường, so với quần áo trước kia của họ, ngoại trừ chất liệu quý giá hơn, đường may tinh xảo hơn, thì không có gì khác biệt.
Kim Tiểu Diệp vẫn chưa quen chất liệu quần áo hiện tại: “Chất liệu này mỏng quá, ta luôn lo lắng sẽ vô tình làm rách nó.”
“Chất liệu như vậy mát mẻ.” Lê Thanh Chấp cười nói.
“Đúng là vậy.” Kim Tiểu Diệp mặc xong quần áo, liền ngồi trước gương, lấy son thoa lên môi.
Lúc nàng thoa son, Lê Thanh Chấp đến phía sau nàng, giúp nàng búi tóc đơn giản.
Kim Tiểu Diệp nhìn mình trong gương, mỗi ngày đều thấy mình rất xinh đẹp: “A Thanh, ta cảm thấy ta lại xinh đẹp hơn rồi!”
Trước kia nàng chỉ là một cô gái quê mùa, Kim Mạt Lị trong mắt nàng chính là đại mỹ nhân.
Nhưng nàng bây giờ, so với Kim Mạt Lị còn xinh đẹp hơn nhiều!
Đương nhiên so với mỹ nhân như đại công chúa, nàng chắc chắn không bằng, nhưng đối tượng so sánh của nàng vẫn luôn là chính mình trước kia.
Mỗi lần soi gương, nàng đều cảm thấy rất vui vẻ.
Lê Thanh Chấp nói: “Đúng vậy, nàng càng ngày càng xinh đẹp, nhìn rất khỏe mạnh.”
Nói xong, hắn còn hôn Kim Tiểu Diệp một cái.
Kim Tiểu Diệp cười, lại nói: “Đã hai mươi ngày rồi, không biết cha mẹ có nhận được đồ chúng ta gửi đi không.”
Sau khi họ vào cung, bận rộn mấy ngày, rồi mới biết được, Tề Quân đã truyền tin tức ra ngoài.
Không biết mấy người Kim Tiểu Thụ đột nhiên biết Lê Thanh Chấp là hoàng tử, sẽ có phản ứng gì…
Tối hôm đó, hai người đã bàn bạc xem nên an bài nhà họ Kim như thế nào.
Sau khi cân nhắc, cuối cùng họ quyết định, để mấy người Kim Tiểu Thụ ở lại huyện Sùng Thành.
Họ sinh ra và lớn lên ở huyện Sùng Thành, đột nhiên để họ đến kinh thành, rất có thể sẽ không thích nghi, môi trường sống thay đổi đột ngột, còn có thể khiến cuộc sống của Kim Tiểu Thụ rối loạn.
Không nói cái khác, nếu Kim Tiểu Thụ đến kinh thành, nhất định sẽ có rất nhiều người đến nịnh bợ lấy lòng hắn, bọn họ còn sẽ nghĩ đủ mọi cách tặng tiền tặng mỹ nhân cho hắn.
Lê Thanh Chấp có ấn tượng rất tốt với Kim Tiểu Thụ, nhưng hắn không cho rằng Kim Tiểu Thụ khi gặp phải tình huống như vậy, có thể chống lại cám dỗ.
Con người không chịu nổi khảo nghiệm.
Đã như vậy, chi bằng để họ sống ở huyện Sùng Thành, rồi hắn lại dặn dò, để mấy người Kim Tiểu Thụ nhất định không được nhận lễ vật lung tung, nếu thật sự nhận, liền đem toàn bộ đến trường học cho nhà trường sử dụng.
Hắn lại viết thư cho Uông huyện lệnh, Cẩu tri phủ, để họ trông chừng Kim Tiểu Thụ, đừng để kẻ có dụng tâm tiếp cận Kim Tiểu Thụ…
Như vậy, Kim Tiểu Thụ ở huyện Sùng Thành, hẳn là có thể sống tốt.
Với thân phận hiện tại của Kim Tiểu Thụ, cho dù hắn không nhận lễ vật, cũng sẽ có người cho hắn đủ loại lợi ích, để việc buôn bán của hắn thuận buồm xuôi gió.
Lê Thanh Chấp nói: “Họ hẳn là đã nhận được rồi.”
Sau khi bàn bạc xong, họ liền viết thư, lại chuẩn bị chút đồ, tìm người đưa đến cho Kim Tiểu Thụ.
Đó là chuyện của nửa tháng trước, bây giờ mấy người Kim Tiểu Thụ, hẳn là đã nhận được đồ rồi.
Đúng như Lê Thanh Chấp nghĩ, Kim Tiểu Thụ đã nhận được đồ.
Nửa tháng trước đó, đối với hắn mà nói như nằm mơ vậy.
Ngày hôm đó Uông huyện lệnh đến chúc mừng hắn xong, ngày hôm sau, Cẩu tri phủ và một số quan viên ở tỉnh thành liền đến, ngay cả Trương tuần phủ cũng đến!
Những người đó vây quanh Kim Tiểu Thụ nói chuyện, khiến Kim Tiểu Thụ rất không quen, không biết làm sao…
May mà, cuối cùng Trương tuần phủ đã giúp hắn ngăn cản phần lớn mọi người, lại cho hắn một chủ ý, để hắn đóng cửa tạ khách chờ tin tức của Lê Thanh Chấp…
Kim Tiểu Thụ lựa chọn nghe lời Trương tuần phủ, hắn không gặp những vị khách kia nữa, chỉ lo sống qua ngày.
Cứ như vậy qua nửa tháng, hắn nhận được đồ và thư mà Lê Thanh Chấp gửi đến.
Trình độ học vấn của Kim Tiểu Thụ không cao lắm, hắn liền cùng Phương Cẩm Nương xem thư.
Lê Thanh Chấp trong thư dặn dò Kim Tiểu Thụ, bảo hắn đừng nhận lời giúp người khác làm việc, nếu có người tặng lễ vật cho hắn, liền đem lễ vật đến trường học cho nhà trường sử dụng, hoặc đem đi giúp đỡ trẻ mồ côi và người già tàn tật không nhà không cửa.
Ngoài ra, Lê Thanh Chấp còn lấy chuyện Cẩu tri phủ từng bị nữ nhân cố ý tiếp cận đ.â.m bị thương để cảnh cáo Kim Tiểu Thụ, bảo Kim Tiểu Thụ đừng mê muội, sa vào sắc đẹp.
Thư của Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp viết rất dài, dặn dò Kim Tiểu Thụ rất nhiều chuyện.
Có người nhìn thấy thư như vậy sẽ không vui, nhưng Kim Tiểu Thụ thì khác.
Hắn từ nhỏ được tỷ tỷ nuôi lớn, lời cha mẹ hắn chưa chắc đã nghe, nhưng lời tỷ tỷ hắn nhất định nghe.
Nhìn thấy bức thư này, hắn thậm chí có cảm giác rốt cuộc cũng biết mình nên làm gì.
Dù sao sau này hắn cứ làm theo lời tỷ tỷ tỷ phu là được!
Kim Tiểu Thụ thở phào nhẹ nhõm, Phương Cẩm Nương nhìn thấy bức thư này, cũng có cảm giác tương tự.
Nàng vẫn luôn lo lắng Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp sẽ để Kim Tiểu Thụ vào kinh.
Nàng lớn lên cũng không tệ, lại quản Kim Diệp tú phường, ở huyện Sùng Thành thì điều kiện cá nhân cũng không tệ, nhưng nếu đến kinh thành, nàng chỉ là con gái của tú tài thì tính là gì?
Không đến kinh thành là tốt rồi.
Tỷ tỷ tỷ phu còn dặn dò Kim Tiểu Thụ trong thư, để Kim Tiểu Thụ đề phòng nữ nhân bên ngoài, như vậy càng tốt.
Nhà họ Kim cứ như vậy tiếp tục sống qua ngày.
Lúc đầu, mọi người xung quanh rất hâm mộ bọn họ, nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người dần dần quen.
Nay, Kim phụ Kim mẫu chẳng còn bán thịt kho nữa.
Cả nhà họ, theo lời dặn trong thư của Lê Thanh Chấp, dời đến căn nhà cạnh trường tiểu học Sùng Thành, nơi an toàn hơn.
Rồi, Kim phụ Kim mẫu vốn quen tay quen chân, bèn ra giúp việc ở trường tiểu học.
Kim Tiểu Thụ không ngăn cản.
Suốt ngày ở nhà cũng buồn, cha mẹ muốn tìm việc làm thì cứ làm, miễn đừng quá sức là được.
Cuộc sống Kim phụ Kim mẫu chẳng khác xưa là mấy, nhưng Lê Lão Căn thì khác hẳn.
Từ ngày được rước vào cung, Lê Lão Căn cứ ru rú trong phòng, ít khi ra ngoài.
Tề Quân là hoàng đế, chuyện này dọa ông sợ c.h.ế.t khiếp!
Nhưng mà đồ ăn trong cung ngon thật… Lê Lão Căn giờ đây rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ biết mong ngóng bữa cơm được đưa đến mỗi ngày.
Đây chính là cơm vua dùng… Lê Lão Căn ăn uống ngon miệng, ngày nào cũng ăn rất nhiều.
Tề Quân không hay biết chuyện này, dạo này mỗi lần đến, đều không thấy Lê Lão Căn, ban đầu còn thấy buồn cười lại đắc ý, lâu dần lại bắt đầu lo lắng:
“A Thanh, cha nuôi con không sao chứ?”
Lê Thanh Chấp không thích dùng cung nữ thái giám, chỗ ở của hắn cũng không có nhiều người, trông chẳng khác gì tiểu viện hắn ở trước kia.
Tề Quân bây giờ thích đến đây, ngày nào cũng mang theo một đống tấu chương đến, vừa phê duyệt tấu chương, vừa tiện thể nhờ Lê Thanh Chấp xem giúp.
Lê Thanh Chấp đáp: “Ông ấy không sao.”
Hắn đã đến thăm Lê Lão Căn, Lê Lão Căn chẳng có việc gì, thậm chí ngày nào cũng vui mừng vì được ăn cơm vua.
Hơn nữa… khi Tề Quân không có mặt, Lê Lão Căn vẫn ra ngoài.
“Hay là ta đi nói chuyện với ông ấy, kẻo ông ấy lo lắng.” Tề Quân nói.
Lê Thanh Chấp đồng ý.
Hắn đã suy nghĩ về việc sắp xếp cho Lê Lão Căn.
Để Lê Lão Căn sống một mình ngoài cung chắc chắn không được, đưa Lê Lão Căn về huyện Sùng Thành, hắn lại lo Lê Lão Căn gây chuyện.
Quan trọng nhất là, Lê Lão Căn thực sự muốn ở bên cạnh hắn và Kim Tiểu Diệp.
Nếu vậy, Lê Lão Căn cứ trốn tránh Tề Quân cũng không phải cách, có thể tìm cơ hội để họ nói chuyện rõ ràng.
Tề Quân không thích Lê Lão Căn, nhưng cũng không đến mức ghét bỏ, hắn sai người đi tìm Lê Lão Căn, nói với Lê Lão Căn rằng hắn sẽ không truy cứu chuyện cũ, còn cho Lê Thanh Chấp phụng dưỡng lão, tiện thể cho Lê Lão Căn đến gặp hắn.
Lê Lão Căn nhanh chóng đến, nhìn Tề Quân với vẻ mặt phấn khích: “Ngươi nói ngươi không truy cứu chuyện cũ, ngươi không được gạt ta!”
Lê Lão Căn ru rú trong phòng gần một tháng, không chỉ da dẻ trắng trẻo hơn, mà còn béo lên một chút, trông khí sắc tốt hơn trước rất nhiều.
Tề Quân thấy lão như vậy, bỗng dưng lại muốn truy cứu chuyện cũ…
Đương nhiên ông chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không thật sự so đo với Lê Lão Căn.
Thậm chí, ngày hôm sau ông đến, nghe thấy Lê Lão Căn đang khoác lác với cung nữ thái giám, còn có một cảm giác yên tâm khó tả.
Lê Lão Căn mà, phải như vậy mới đúng.