Tam Bảo được sinh ra vào mùa thu, nghe mẹ nói lúc cậu sinh ra đã rất ngoan, cũng không có nháo người khác.
Là một đứa nhỏ rất an tĩnh.
Tam Bảo từ lúc còn rất nhỏ liền bắt đầu thể hiện thiên phú của câu ở trên phương diện vẽ tranh.
Hơn nữa mẹ cũng cố ý muốn bồi dưỡng cậu, cho nên Tam Bảo so với những đứa trẻ khác thì trưởng thành sớm hơn một bước.
Sau đó đã gặp gỡ được bá nhạc của cậu, cũng là ông của cậu.
Thích Trúc lão tiên sinh!!
Trong đại bộ phận thời gian thơ ấu của cậu, cậu đều cống hiến thời gian cho vẽ tranh.
Đây là chuyện mà cậu thích, cho nên cho dù là rất nhiều người nói cậu không có tuổi thơ, cậu cũng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Đại bộ phận thời gian, cậu đều ở bên cạnh Thích Trúc, cũng quen biết Thích Kiều Kiều hơi đanh đá nhưng lại rất thiện lương.
Tam Bảo vẫn còn nhớ rõ như cũ, lần đầu tiên gặp mặt, bé gái bé nhỏ kia, chống eo cảnh cáo bản thân cậu, không được làm cho ông nội của cô ấy tức giận.
Nghiễm nhiên đã xem cậu trở thành địch nhân, cảm thấy cậu chắc chắn là sẽ giống như những người học sinh khác, không biết cố gắng, sau đó làm cho ông nội tức giận.
Nhưng mà không nghĩ tới, Tam Bảo cuối cùng lại trở thành người học sinh mà Thích Trúc tự hào nhất.
Hai người tuy là cũng thường xuyên cãi nhau, nhưng mà tình cảm lại trở nên mỗi ngày một tốt đẹp hơn.
Thời điểm chân chính thông suốt có lẽ chính là thời điểm học đại học đúng không?
Lúc ấy Thích Lão mất, Thích Kiều Kiều thân là đứa cháu gái lớn lên bên người ông nội từ nhỏ, lại càng khóc đến thở hổn hển.
Tam Bảo làm người học sinh Thích Lão xem trọng nhất lúc còn sống, cũng là ngầm hy vọng Tam Bảo có thể chăm sóc tốt cho đứa cháu gái nhỏ này của mình.
“Ông lão như ta cũng không biết khi nào thì sẽ rời đi, con từ nhỏ đã đi theo ông học vẽ, tính cách của con thế nào ông đều biết, Kiều Kiều từ nhỏ ba mẹ đều không ở bên cạnh, vẫn luôn ở cùng với ông lão không thú vị này. Ông ấy à, không yên tâm nhất chính là con bé. Nếu như ông đi rồi, con phải thay ông chăm sóc cho Kiều Kiều thật tốt, ông bây giờ liền xem như là giao đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất vào trong tay con.”
Hóa ra Thích Lão đã nhìn ra từ lâu, hai người chàng có tình thiếp có ý, ở bên nhau cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Hiện tại hai đứa nhỏ vẫn còn chưa có thông suốt, tin tưởng sau này đến thời điểm đ.â.m thủng tầng cửa sổ này rồi, Tam Bảo đứa nhỏ này cũng sẽ yêu thương quý trọng Kiều Kiều thật tốt.
Hơn nữa tính cách của Tam Bảo tốt, có thể bao dung cho đứa cháu gái kiều khí kia của ông, hai người ở bên nhau, Thích Lão cũng sẽ luôn yên tâm nhất.
Những chuyện sau đó cũng đúng như trong suy nghĩ của Thích Lão vậy.
Sau khi hai đứa nhỏ lên đại học rồi, bởi vì nhìn thấy có người tỏ tình với Thích Kiều Kiều, tên đầu gỗ một lòng một dạ chỉ dành cho vẽ tranh Tam Bảo này, mới rốt cuộc thông suốt được.
Bắt đầu khởi xướng theo đuổi Thích Kiều Kiều.
Sau đó hai người cũng thuận lý thành chương ở bên nhau, bởi vì từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hơn nữa hai nhà cũng đều hoàn toàn biết rõ, sau khi bọn họ tốt nghiệp cũng thuận lợi kết hôn với nhau.
Tam Bảo bởi vì khi còn nhỏ nghe thấy một câu nói vô tâm của anh trai cậu, sau khi lớn lên lại càng thêm nỗ lực kiếm tiền.
Nghe nói không có tiền liền đến cả vợ cũng cưới không được, hiện tại bản thân cậu đã cưới được vợ rồi, hẳn là phải càng nỗ lực kiếm tiền hơn.
Mở triển lãm tranh, dần dần làm cho thanh danh của mình ở trong ngành càng lúc càng lớn.
Sau đó mẹ lại tài trợ cho bọn cậu sau khi kết hôn, lợi dụng này số tiền, Tam Bảo và Thích Kiều Kiều cùng nhau tổ chức mô hình giáo dục.
Để cho càng nhiều đứa trẻ thích vẽ tranh được gặp nhau ở chỗ này, nơi này ở tương lai cũng đào tạo ra một thần thoại lại tiếp một thần thoại.
Không ít nghệ thuật gia nổi danh đều là từ nơi này mà ra.