Tuy nhiên, người một nhà này đều rất tốt, trong những lúc ba phòng kia không thể ở bên cạnh ông lão hiếu kính.
Vương Anh đã chăm sóc cho cha Lâm rất tốt.Cho nên Cố Tri Ý và những người khác ở bên ngoài thấy thứ gì tốt đều sẽ nghĩ đến đại phòng.
“Chị dâu cả, em cũng tới.” Lâm Thúy Vân cũng kéo tay áo đi đến.
Vừa đi vào, phòng bếp rập tức có cảm giác chật chội.
Vương Anh sắp xếp công việc một cách ngăn nắp, mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa nói chuyện công việc, trong phòng bếp tràn ngập sự rôm rả.
Buổi tối làm vài món chính, sau khi nhà họ Lâm được xây dựng lại, suy xét đến việc sau này con cháu trở về không có đủ chỗ ngồi, cho nên có cố ý chừa ra một khoảng trống để làm nơi ăn cơm.
Trong sảnh còn có hai bàn tròn lớn để cả gia đình cùng ngồi.
Hiện tại, ngoài con trai út của gia đình Lâm Quốc Bình và Viên Viên chưa lập gia đình, những anh em khác đều đã kết hôn.
Lâm Hạo Đình có hai đứa nhỏ, còn nhà Đại Bảo có một cô nhóc Tiểu An An.
Cho nên lần này, trong sân nhà họ Lâm cũng trở nên náo nhiệt bởi vì mấy đứa trẻ.
Mấy đứa con nít ríu rít nói chuyện, cộng thêm chơi đùa cùng với bọn trẻ trong thôn.
“Ngọc Đình và Ngọc Hoa cũng không biết khi nào mới kết hôn?” Trong phòng bếp, Vương Anh đột nhiên thở dài nói.
Mấy năm nay, Vương Anh là bác cả, nghĩ hai đứa nhỏ không có mẹ bên người, cho nên thỉnh thoảng sắm vai nhân vật mẹ, nhọc lòng cho chuyện lớn trong đời của hai người họ.
Nhưng không biết có phải vì thất bại trong cuộc hôn nhân của bố mẹ mà cả hai đều né tránh chuyện cưới xin.
Mỗi lần hỏi đều nói là muốn làm sự nghiệp trước, không muốn lập gia đình sớm.
Nói cho cùng, Vương Anh chỉ là bác cả mà thôi, hơn nữa, Lâm Quốc Bình còn nói chính mình dưỡng lão cho hai cô con gái gì đó, sau lại Vương Anh cũng không nói thêm gì nữa.
Chẳng qua không thiếu càm ràm với Lâm Quốc Đống về việc này.
“Chị dâu cả, chị cũng biết người trẻ tuổi rồi đấy, muốn làm sự nghiệp trước cũng không phải là vấn đề gì lớn.” Cố Tri Ý cười nói.
“Sự nghiệp và gia đình này hai tay cũng có thể lo liệu được. Chẳng lẽ khi còn sống không kết hôn,vậy sao được?” Lâm Thúy Vân cũng ở một bên nói phụ họa.
Cố Tri Ý nghĩ thầm, có thể.
Nhưng nghĩ đến suy nghĩ của họ, cô cũng không nói gì.
Ngay cả những thế hệ sau này, nhiều người vẫn quan niệm rằng con gái nên lấy chồng khi đến tuổi nhất định, bằng không chờ khi đến tuổi sẽ bị người khác bắt bẻ.
Sau đó họ lại nhảy vọt qua đề tài khác, nói về con trai cả Lâm Hạo Ca nhà Lâm Thúy Vân chuẩn bị khi nào có con.
Vấn đề nói chuyện hiện tại của mấy chị em dâu chỉ là con cái, Lâm Thúy Vân mấy năm nay cũng chậm rãi có thời gian rảnh rỗi, cho nên nghĩ đến việc muốn ôm cháu trai.
Mỗi lẫn nhìn thấy cháu người khác gọi bà nội, ai nha, trái tim chị cũng mềm nhũn.
Chỉ là bản thân tốt hơn hết là không nên gây thêm áp lực cho người trẻ tuổi.
Thừa dịp con dâu của chị không có ở bên này, còn hỏi nhỏ Cố Tri Ý, tại sao hai vợ chồng Đại Bảo lại muốn có con sớm như vậy.
Cố Tri Ý bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chị dâu ba, con cái cũng là duyên phận, khi nào tới tự nhiên sẽ có.”
Lâm Thúy Vân nghĩ lại cũng đúng, đặc biệt là sau khi buôn bán thấy việc đời ở bên ngoài, tư tưởng này cũng đã trở nên sáng hơn nhiều.
Sau khi nghĩ lại cũng thấy đúng và thoải mái hơn.
Mấy người bọn họ nói chuyện ở trong phòng bếp, cha Lâm ở trong nhà chính cũng nói chuyện với mấy đứa con trai và cháu trai.
Hiện tại chân cẳng của cha Lâm cũng không được thuận tiện cho lắm, cho nên mấy năm nay cũng không ra ngoài đi lại.
Mỗi năm chỉ chờ bọn nhỏ trở lại, sau đó cùng báo cáo với ông về tình huống trong một năm qua.
Hỏi Đại Bảo việc ở bộ đội, lại hỏi việc kinh doanh của Lâm Quốc Bình như thế nào, công việc của mấy đứa cháu trai có bận rộn không.
Nghe mọi người nói đều tốt thì ông rất vui.
Bởi vì Đoàn Đoàn vẫn chưa trở về, cho tiệc mừng thọ được định vào ngày mốt.
Đến lúc đó sẽ mời người trong thôn tới chúc mừng một chút.
Sau khi mọi người ăn xong, chỉ đơn giản dọn dẹp một chút rồi đi ngủ.
Hôm sau, sáng sớm Đoàn Đoàn đã trở lại.
Lần này vừa trở về còn mang khẩu trang, người trong thôn nhìn nửa ngày cũng không biết là ai.
Vẫn là sau khi xuống xe, Đoàn Đoàn tháo khẩu trang mới có người nhận ra.
Trong thôn lập tức liền nổ tung chảo.
Đây là minh tinh đầu tiên của thôn Phúc Lâm bọn họ.
Lúc trước xem phát sóng trên TV đã thấy Đoàn Đoàn, đừng nói, lớn lên đẹp và tinh xảo hơn cả trên TV.
Đoàn Đoàn cũng không làm kiêu như những minh khác, mỉm cười chào hỏi với mọi người.
Vốn dĩ mọi người đều có chút ngượng ngùng không dám đi lên, nhưng vừa thấy Đoàn Đoàn nhiệt tình như vậy, mọi người giống như tổ ong đi lên, mồm năm miệng mười nói đủ thứ chuyện.
“Ngọc Điềm à, cháu gái của tôi rất thích cháu, có thể giúp tôi ký tên được không!”
“Tôi, tôi cũng thích cô diễn vai nữ thần, thật là xinh đẹp, có thể cũng ký tên giúp tôi được không?”
“Chị nữ thần, em cũng thích chị, em, em có nắm tay chị được không?”
Mọi người đều thích bộ phim truyền hình mà Đoàn Đoàn đã diễn cách đây một thời gian.
Hiện tại vẫn còn đang phát sóng nên mức độ nổi tiếng và phổ biến rất cao.
Từ sáng sớm, Viên Viên đã bị Cố Tri Ý gọi dậy để cậu bé đi ra ngoài đón chị gái.
Kết quả là vừa đến thôn, liền thấy Đoàn Đoàn đang bị các thôn dân bao vây.
Vốn dĩ Đoàn Đoàn cũng thành thạo, dù sao cũng đã trải qua chuyện này nhiều lần. Nhưng không nghĩ tới các thôn dân quá nhiệt tình. Bản thân cô cũng có chút chịu không nổi.
Cũng may, em trai Viên Viên xuất hiện kịp thời, cứu vớt cô ra khỏi biển lửa.
“Hô thật là một c.h.ế.t chị rồi.” Đoàn Đoàn trong lòng còn sợ hãi nói.
“Chị, xe chị đâu rồi?” Viên Viên nhìn xung quanh hỏi.
“Không phải nghĩ rằng đã đến trong thôn rồi sao, cho nên dừng xe ở cửa thôn bên kia, chị tự mình đi bộ về, ai biết đã bị mọi người nhận ra.” Đoàn Đoàn bất đắc dĩ thở dài, sau đó ném chìa khoá xe mình cho Viên Viên.
“Em đi lái xe về đi, trên xe còn có rất nhiều quà cho mọi người trong nhà.”
Viên Viên nhận mệnh nhận lấy chìa khóa, cậu biết, mỗi năm chị gái mình ký rất nhiều hợp đồng quảng cáo gì đó, mấy thứ đồ vật kia đều là nhãn hiệu đối phương đưa tặng.
Lần nào cũng đều là tiện nghi người trong nhà.
Có đồ uống, mỹ phẩm dưỡng da gì đó, cái gì cần có đều có.
Lần này trở về ăn tết cũng không ngoại lệ, phía sau chứa đầy mỗi thùng quà tặng, nam nữ già trẻ trong nhà đều có phần.