Sau khi kết hôn xong Chương Văn từng đi theo Đại Bảo về bên này rồi, cũng dẫn theo Chương Văn đi làm quen với một số thân thích bên này. Mà Thích Kiều Kiều lại là lần đầu tiên tới, nhìn vẻ bên ngoài không hề giống nông thôn chút nào thì có chút cảm thán.
“Mẹ, sao con cảm giác bên này không giống nông thôn một chút nào vậy, xem ra bên này phát triển rất nhanh đó chứ.”
“Đương nhiên, rất nhiều ông chủ lớn đều đi ra từ bên này, cho nên lúc này cũng phải xây dựng quê nhà một chút.” Cố Tri Ý đi bên cạnh cười nói.
“Đúng vậy, con còn nhớ rõ mấy năm bắt đầu cải cách bên này vẫn chưa được san bằng phẳng như vậy.” Chương Văn đứng bên cũng phụ họa.
Lúc này anh trai lái xe nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng vô cùng tự hào nói: “Em gái, mọi người rất ít khi trở về đúng không? Nơi này mỗi ngày một biến hóa đó? Mấy năm trước bên này của chúng tôi cũng có mấy sinh viên, sau đó sinh viên tự mình làm buôn bán, cho nên hiện tại mới có cái dạng này.
Anh lái xe tải nói rồi còn dơ ngón tay cái lên.
“Nếu không nói phong thủy của thôn Phúc Lâm quá tốt, đặc biệt là cái nhà họ Lâm kia, cả gia đình đều có tiền đồ. Một hồi nữa mọi người nhìn thấy căn nhà cao nhất trong thôn đó chính là nhà bọn họ. Ông cụ Lâm còn quen biết với ba tôi nữa, hiện tại con cháu có tiền đồ, người này ấy, thật đúng là không có cách nào so được.”
Mấy người cũng thật sự không nghĩ tới, quần chúng ăn dưa còn ăn dưa của bọn họ, mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều trong lòng hiểu rõ nhưng không nói chỉ cười cười.
Cũng không ai nói thêm cái gì.
Trên đường bắt đầu nói một đề tài khác, dọc theo đường đi bầu không khí cũng không hạ nhiệt. Chờ tới thôn phúc Lâm cũng đã ba giờ chiều. Có rất nhiều người ngồi ở chỗ cửa thôn tán gẫu, nhìn thấy xe taxi đi về phía bên này còn đang thảo luận xem là thân thích nhà ai.
Chờ tới khi xe chạy tới cửa nhà họ Lâm mới phát hiện rằng cả nhà Lâm lão tứ đã về. Mới đó thôi mà con trai cũng đã lấy vợ rồi.
Người có quen biết cũng đều đi tới chào hỏi.
“Lão tứ ư, cả nhà mọi người đã về rồi?”
“Trời ạ, đại minh tinh của chúng ta đâu rồi? Sao lại không về cùng với mọi người?”
“Cô không biết đấy ư, đứa cháu trai nhỏ của tôi nghe nói chị Điềm Điềm sẽ về mà ở nhà đã hưng phấn mất mấy ngày, một hai phải tới xin chữ kí.” Những thím xung quanh này nói chuyện vẫn quen thân y như ngày xưa. Sôi nổi thân thiết lôi kéo Cố Tri Ý tới làm quen.
Cái giọng quá lớn khiến Cố Tri Ý cảm thấy lỗ tai mình chịu không ít thương tổn, hơn nữa còn liên tục phun nước miếng ra bên ngoài.
Cố Tri Ý bất động thần sắc kéo tay áo lại giả vờ đi tới sau xe taxi cầm lấy một túi đường đưa cho hàng xóm ăn ngọt miệng. Lúc này bản thân mình mới tránh thoát được một kiếp..
Mà anh tài xế vừa rồi cũng phản ứng lại được, hóa ra vừa rồi mình bát quái ở ngay trước mặt chính chủ, không khỏi cảm thấy có chút may mắn, cũng may mình không có nói bậy gì về người ta, bằng không sẽ xấu hổ thế nào chứ?
Anh ta cười ha ha nhận lấy tiền Lâm Quân Trạch đưa cho, còn nói mẫy câu nữa rồi mới lái xe rời đi. Người nhà họ Lâm đều đang ở nhà chờ, nghe thấy tiếng đi ra ngoài hết.
“Lão tứ ư, mọi người đã về rồi? Còn có Đại Bảo Tam Bảo, những người khác đâu?” Lâm Quốc Đống nhìn mấy người rồi hỏi.
“Anh cả, chắc phải tới ngày mai Nhị Bảo mới về được, Đoàn Đoàn phải chờ diễn xong mới về, còn Viên Viên, hẳn là nhanh thôi.”
Lâm Quân Trạch giúp đỡ khuân đồ đạc vào nhà.
Mấy người chưa nói được vài câu đã thấy có chiếc xe đi từ xa xa tới bên này.
“Đây, hẳn là Viên Viên về này.”
Không bao lâu sau Viên Viên đã đi xuống xe, vừa mới xuống xe đã nhận được không ít ánh mắt hâm mộ.
“Ôi trời ơi, con trai út nhà lão tứ giờ cũng lớn thế rồi.”
Mấy thím xung quanh nhìn cậu trai trẻ mới xuống xe này trong lòng thầm đếm xem nhà mình có cô gái nào vừa độ tuổi hay không, có thể kết thân với nhau. Viên Viên vừa xuống xe đã gặp một đám người, lúc này mới mở cốp xe ra chuẩn bị lấy đồ ra ngoài.