Hắn nói kiếp trước lựa chọn thiêu c.h.ế.t ta cũng là bất đắc dĩ. Con gái của thừa tướng đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của ta. Ép hắn phải g.i.ế.c vợ con, thể hiện lòng trung thành với mình. Nhưng sau khi hắn thực sự thể hiện lòng trung thành với nàng ta, nàng ta lại thay lòng đổi dạ sau khi kết hôn. Nàng ta nhìn trúng một vị khách trên bàn tiệc do Đông cung tổ chức. Dù cho, đối phương là một nhà sư. Nàng ta bắt đầu trở nên cực kỳ thiếu kiên nhẫn với Thẩm Ngụy, chỉ mong vị cao tăng kia độ cho nàng ta. Cuối cùng, nhà sư kia quả thật đã độ cho nàng ta. Nhưng mà, là siêu độ. Vị sư nhân kia vốn dĩ vân du khắp nơi, vào kinh cũng chỉ là tá túc ở chùa Liên Âm ngoài thành. Lý do đột nhiên đầu quân cho Thái tử làm mưu sĩ, chỉ là để khuyên Thái tử điện hạ mở lại vụ án tham ô của Tích Thiện Đường.
Tim ta bỗng nhiên thắt lại. Thì ra là vậy…
Mùa đông năm đó, Thái tử và nhà sư kia mang theo chồng chất tư liệu như núi vào triều đình, vạch trần sự thật bên trong Tích Thiện Đường trước mặt bá quan văn võ. Nhà họ Thẩm bị kết tội hơn mười năm trước chỉ là một phần nhỏ không đáng kể trong vụ án tham ô. Kẻ chủ mưu thực sự, là thừa tướng đương triều. Cuối cùng cả nhà họ Tống bị xử trảm. Thẩm Ngụy, tự nhiên cũng không thoát khỏi.
"Vốn muốn giành lại tất cả, cuối cùng lại giấc mộng tan thành mây khói." Thẩm Ngụy uống một ngụm rượu, nhìn ta chằm chằm, "Uyển Nương, ta hối hận rồi. Nhưng ta thực sự không biết làm sao để nàng tha thứ cho ta, chỉ có thể..."
"Chỉ có thể làm gì?" Ta nhìn Thẩm Ngụy đột nhiên ngã xuống đất nôn ra m.á.u không ngừng, thúc giục, "Ngươi nói tiếp đi."
Hắn ôm ngực, mắt trợn trừng, hai chân đạp không ngừng, đứt quãng nói: "Hai đời, giấc mộng lớn hóa thành hư không."
Ta cười nói: "Đây là cái giá mà ngươi phải trả."
10
Thẩm Ngụy không chết.
Người c.h.ế.t không đáng giá.
Ta còn đang tính toán dùng hắn để đổi lấy một trăm lượng bạc.
Khi giao một trăm lượng bạc thưởng cho ta, Thái tử điện hạ nhìn Thẩm Ngụy đang nằm dưới đất không ngừng đạp chân nhưng lại không thể nào bò dậy nổi.
Điện hạ nghi hoặc hỏi ta: "Ngươi dùng thuốc gì? Lấy ở đâu ra? Còn dùng cho ai nữa?"
"Kính xin điện hạ minh xét."
Ta khẽ hành lễ.
"Loại thuốc này gọi là Mạn Đà La, mọc rất nhiều ở miền núi hoang dã, cũng thường có người ăn nhầm, may là độc tính sẽ nhanh chóng tiêu tán, người dân thường dùng loại thuốc này để bẫy lợn rừng và thú dữ. Tên trộm này xin ta rượu uống, ta nhân cơ hội bỏ thuốc vào rượu, mới có thể bắt được hắn."
Thái tử khựng lại: "Ngươi cũng thật cơ trí."
Ta nâng bạc thưởng, lần nữa bái tạ ân đức trừ hại cho dân của ngài.
Từ đầu đến cuối cũng không nhìn Thẩm Ngụy lấy một lần.
Về phần Thái tử điện hạ,
Thực ra, trong lòng ngài ấy rất rõ ràng.
Biết mình vào được Thiện Đường là có người cố ý sắp đặt, càng biết nếu không dùng hạ sách này, vụ án tham ô của Thiện Đường cũng sẽ giống như trước, chỉ qua loa cho xong chuyện.
Vì vậy, ngài ấy không muốn truy cứu.
Vì vậy, ta toàn thân rút lui.
Rời khỏi phủ nha, ta đến Huyền Hồ Đường thăm Ứng Lân.
Ta đã hiểu, lòng người khác nhau.
Có người sống theo kiểu “tình người mỏng như tờ giấy”, có người dù trong hoàn cảnh nào cũng giữ được tấm lòng trong sáng.
Đời người vốn dĩ biến đổi khôn lường.
Dù đi con đường nào, chỉ cần lòng không đổi, cuối cùng cũng sẽ gặp nhau.
Giống như kiếp trước, dù làm tăng nhân vân du, hắn vẫn có thể cứu giúp chúng sinh.
Ta cũng không có gì để khuyên hắn, chỉ có thể tặng hắn hai vò rượu, cùng hắn uống rượu ngắm gió thôi.
Không ngờ, trước cửa Huyền Hồ Đường lại vô cùng náo nhiệt.
A Thành đang tiếp đón khách, dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng người ngồi khám bệnh trong sảnh đường lại không phải là Ứng Lân, mà là một vị lão tiên sinh râu tóc bạc phơ.
A Thành trầm giọng nói: "Thiếu Đông gia của chúng ta đã xem nhẹ hồng trần rồi."
"Quả nhiên." Ta khẽ thở dài.
"Hắn ta, định đi thi khoa cử." A Thành vỗ hai tay, rồi nói tiếp, "Chữa thân không bằng chữa tâm."
Thấy ta ngẩn người, hắn đẩy ta: "Sao, ngươi không tin?"
Đúng lúc gió thổi mây bay, ánh vàng rực rỡ bỗng nhiên lóe ra từ phía sau mây, quét sạch u ám trong lòng người.
Ta cười lớn: "Ta tin, ta đương nhiên tin, hắn làm gì cũng tốt."
"Đó là điều hiển nhiên!" A Thành đắc ý nói.