{{ msgSearch }}

CHƯƠNG 5

Xuân Bất Vãn

TÙNG NHUNG KHÔNG NGẠI 887 Chữ 07/01/2025 20:58:40

Hái tuyết trên cành mai, ủ rượu mới giữa những bông hoa.

Ngay lúc ta chôn hai mươi vò “Liệu Khiêu Xuân” mới chưng cất xuống đất, lại nghe nói Thẩm Ngụy thế mà sống sót rời khỏi Tích Thiện Đường. Lời đồn đại trong dân gian nói rằng hắn đã xả thân cứu con gái của Đường chủ Tích Thiện Đường, được quý nhân để mắt. Lột xác biến thành quản sự của Tích Thiện Đường. Con gái của Đường chủ, Tống Di cũng đem lòng yêu hắn, tuyên bố không lấy ai khác ngoài hắn. Khắp đầu đường cuối ngõ đều là lời đồn về tên ăn mày đổi vận, một bước lên trời.

Chỉ có ta biết, nhà Đường chủ đã bị Thẩm Ngụy nuốt chửng. Làm gì có chuyện xả thân cứu người, chẳng qua chỉ là thủ đoạn quen thuộc của hắn thôi.

Ta cứ tưởng hắn đã có lựa chọn tốt hơn, sẽ không đến tìm ta nữa. Không ngờ, hắn vẫn đến. Mặc một thân cẩm y, thay hình đổi dạng, đứng sừng sững trước quán rượu nhà ta. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, dù có mưu trí độc ác đến đâu cũng không có ánh mắt âm trầm phức tạp như vậy. Nghĩ lại, có lẽ hắn cũng trọng sinh rồi.

"Uyển Nương, sống lại một đời, nàng trở nên thông minh hơn rồi." Hắn đi thẳng vào vấn đề.

"Cũng phải đa tạ ngươi đã dạy dỗ." Đã bị hắn đoán được, ta cũng không sợ. Từ trên người hắn, ta đã học được đâu chỉ là "lòng người mỏng như tờ giấy", còn có nhiều thứ hơn thế nữa.

Hắn nhếch mép cười sắc bén: "Tích Thiện Đường không phải là nơi người ta nên đến, nàng hại ta thảm lắm. Theo ta thấy, nàng vẫn ngốc nghếch một chút thì tốt hơn, ta không thích nàng thông minh như vậy."

Ta đặt vò rượu lên bàn, phản kích: "Sự yêu thích của ngươi chẳng đáng một xu, dù có đưa ngươi vào Tích Thiện Đường, cũng không thể bù đắp được tội lỗi hai đời ngươi hãm hại mẹ ta, hủy hoại cả đời ta."

Nhưng ta vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của hắn.

"Đương nhiên không thể bù đắp được, ta chưa từng nghĩ đến việc bù đắp." Hắn tiến lại gần, hạ thấp giọng, cười nham hiểm, "Uyển Nương ngoan, ta chính là muốn ăn nàng cho bằng được."

Nói xong, hắn lên ngựa, quất mạnh roi, nhanh chóng biến mất ở cuối phố. Hành động cử chỉ, giống như yêu ma. Giữa tiết trời xuân phong phất phơ, lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Từ ngày đó trở đi, phàm là những người đến quán rượu nhà ta mua rượu mà liếc nhìn ta nhiều hơn một cái, hoặc nói chuyện với ta đều gặp xui xẻo. Có người trên đường về nhà bị người ta trùm bao tải, đánh cho một trận nhừ tử. Có người thì mái nhà đột nhiên bị đá lớn từ trên trời rơi xuống đập thủng một lỗ. Có người đang lái xe thì đột nhiên cả người lẫn xe lao xuống sông…

Ứng Lân là người thảm nhất. Tất cả những điều trên hắn đều đã trải qua, hơn nữa còn bị người ta vu khống y thuật không tinh, liên tiếp chữa c.h.ế.t người. Còn ta, đã trở thành sao chổi mà ai cũng biết, không ai dám đụng vào. Quán rượu vắng tanh, ra đường ai cũng tránh xa ba thước.

Thẩm Ngụy bận rộn thể hiện uy phong ở Tích Thiện Đường, bận rộn lấy lòng con gái Đường chủ, từ đầu đến cuối không hề lộ diện. Nhưng ánh mắt lại như ma quỷ, chưa từng rời khỏi ta. Kiếp trước kiếp này, ta chỉ là con mồi mà hắn nhắm tới. Không nuốt vào bụng, quyết không bỏ qua.

Mẹ cả đời chịu khổ cũng không để tâm, nhưng lại không thể nhìn ta chịu uất ức như vậy. Bà lần đầu tiên đề nghị đưa ta về huyện lân cận nương nhờ nhà ngoại.

Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc. Thẩm Ngụy là một kẻ điên, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Thà làm thợ săn còn hơn là con mồi trốn chui trốn nhủi. Lần này, ta sẽ làm thợ săn cầm kiếm.

Mùa hè năm đó, ta cùng tiểu nhị của Huyền Hồ Đường, A Thành lại đưa một thiếu niên vào Tích Thiện Đường. Thiếu niên kia là người nơi khác, đi đường vòng uống rượu ta bỏ thêm “liệu”, lúc đứng dậy thì hai chân đã tê cứng. A Thành khỏe mạnh, cõng hắn trên lưng quen đường quen lối ném vào Tích Thiện Đường. Sau đó, ta tặng hắn hai vò rượu ngon để tỏ lòng cảm ơn.

Không nằm ngoài dự đoán, tối hôm đó trên đường về nhà hắn đã bị người ta trùm bao tải. Nhưng hắn lại sưng húp cả hai mắt nói: “Chuyện nhỏ thôi!”

Hôm đó, Ứng Lân từ nhà Đường chủ Tích Thiện Đường khám bệnh trở về thấy ta và A Thành đứng nói chuyện ở cửa, vẻ mặt rất kỳ lạ. Chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, rồi vội vàng rời đi. Chắc cũng sợ ta rồi.

 

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:40

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện