Chương 104: Sự cố.
Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Niching
1291 Chữ
12/12/2024 20:33:29
Sau ngày sinh nhật của Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh, mọi người trở lại cuộc sống bình thường. Mỹ Nguyệt và
Huyền Thanh cũng trở lại trường tiếp tục học tập.
Chỉ là chuyện Mỹ Nguyệt có người yêu đã nhanh chóng được lan truyền trong trường. Người thích thầm cô thất vọng, người thì ngưỡng mộ, người lại lôi ra để lấy chủ đề bàn tán này nọ. Sự việc rầm rộ trong mấy ngày trời không hết.
Chính chủ của chủ đề bàn tán lại bình tĩnh, vui vẻ nhắn tin với người yêu, không hề quan tâm đến gió bão trên mạng đang xôn xao vì mình. Mỹ Nguyệt vừa ngồi vừa nhắn tin với Diệp Chính Thần, khoé miệng còn không ngừng nở nụ cười tươi tắn, nhìn là biết ngay con người có tình yêu.
Huyền Thanh ngồi một bên, không chịu được hoàn cảnh cô quạnh nữa, đặt cốc nước xuống bàn, lên án.
"Vui ha? Con người có tình yêu đúng là vui quá ha?"
Mỹ Nguyệt nghe cái giọng kháy nhẹ của ai kia thì biết ngay khẳng định là chuyện gì đó với cô nàng rồi đây. Cô đặt điện thoại xuống, quay qua mỉm cười dỗ dành quan tâm hỏi.
"Sao vậy? Ai lại chọc giận vị tiểu thư của chúng ta rồi?"
Huyền Thanh thở dài, than vãn.
"Còn ai vào đây nữa?"
Quả nhiên là chuyện liên quan đến Trương Hoàng Nguyên, Mỹ Nguyệt ôm cốc trà sữa lên hóng chuyện. Huyền Thanh chán nản, tay chống cằm kể lại.
"Thì là, hôm sinh nhật tao, anh ấy rủ đi ăn cơm, còn tặng tao quà, xong rồi hai đứa đi dạo trung tâm thương mại, giống như là buổi hẹn hò vậy..."
Mỹ Nguyệt chen lời.
"Chuyện tốt mà? Anh ấy thông suốt rồi hả?"
Huyền Thanh cười nhạt, khoanh tay trước ngực.
"Thông suốt con khỉ khô. Bọn tao đang đi thì gặp phải bạn của anh ấy. Anh ấy giới thiệu tao là em gái anh ấy? Ai muốn làm bạn gái anh ấy chứ?..."
Giản lược 1001 câu nói của Huyền Thanh...
Mỹ Nguyệt vừa phải an ủi Huyền Thanh, vừa phải đưa ra chiến lược phù hợp cho cô, công cuộc tác chiến không thế chỉ dừng ở đây được, vì một tương lai rộng mở, kế hoạch tác chiến là vô cùng quan trọng.
Một hồi giày vò vì phải làm quân sư cho Huyền Thanh, Mỹ Nguyệt xoa xoa thái dương không chịu nối cái tính bồng bột của ai kia. Nhưng đây cũng là điểm mạnh và riêng biệt của nó, nếu Trương Hoàng Nguyên có thể nhìn ra và trân trọng nó thì thật là chuyện tôt.
Bước ra cổng trường, Mỹ Nguyệt đã nhìn thấy Diệp Chính Thần đứng đợi mình ở đó, khuôn mặt anh khi nhìn thấy cô trở nên rạng rỡ hơn, vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.
Cô nhanh chóng bước tới cạnh anh, nhào vào lòng anh, hào hứng kể anh nghe.
"Hôm nay, em nghe được chuyện thú vị của Thanh và anh Hoàng Nguyên đấy. Buồn cười lắm."
Diệp Chính Thần mỉm cười, tay vừa ôm cô vừa xoa đầu cô.
"Um. Lên xe rồi nói nhé?"
Mỹ Nguyệt dạ một tiếng, liếc mắt bỗng nhìn thấy quán trà sữa đối diện treo bảng quảng cáo có đồ uống vị mới.
Cô nhìn chằm chằm, rồi quay qua nhìn Diệp Chính Thần, ánh mắt long lanh.
"Thần, em muốn uống trà sữa mới..."
Diệp Chính Thần nhìn bộ dạng làm nũng hiếm có của cô thì mềm lòng, nhưng vì sức khỏẻ của cô mà kiên quyết từ chối.
"Không được. Tuần này em đã uống hai lần rồi. Em đã hứa với anh chỉ uống ba lần một tuần thôi mà."
Mỹ Nguyệt ổ một tiếng thất vọng, đầu nhỏ gục xuống tựa vào lồng ngực anh, như một chú mèo không được cho ăn thức ăn yêu thích, tai cụp xuống buồn thiu.
Anh nhìn không được dáng vẻ buồn thương của cô, thở dài thỏả hiệp.
"Hôm nay uống nữa là đến hết tuần cũng không được uống nữa đâu đó."
Nghe được câu nói này của anh, Mỹ Nguyệt lập tức ngẩng đầu, mắt mở to sáng long lanh nhìn anh, gật gật cái đầu nhỏ bảo đảm. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi sang đường mua cho cô trà sữa mà cô muốn.
Mỹ Nguyệt vui vẻ đứng đợi anh, nhìn dáng vẻ anh ở trong quán trà sữa đứng mua đồ cho cô, lòng cô không ngừng trào lên cảm giác hạnh phúc. Thì ra đây chính là cảm giác được bạn trai mua trà sữa cho, đứng nhìn chờ đợi như này cũng khá vui đó chứ.
Diệp Chính Thần mua trà sữa xong, quay qua nhìn thấy cô đang ở bên đường nhìn anh cười ngây ngô cũng mỉm cười nhìn cô, rồi chuẩn bị bước qua đường đến cạnh cô.
Tiếng xe ô tô từ đâu rít lên, lao tới phía Mỹ Nguyệt với tốc độ nhanh bất thường, không hề có ý định dừng lại.
Mỹ Nguyệt bị tiếng xe làm cho giật mình, nhìn chiếc xe lao về phía mình nhưng trong đầu cô lúc này lại là một mảng trắng xoá, chân cô cũng không di chuyển, bản năng phản ứng của cô hình như trong giây phút này hoàn toàn đều bị tê liệt.
Hiện lên trước mắt cô là ánh sáng đèn xe ô tô, sáng đến loá mắt, cô nhìn thấy người đang cầm lái, phản ứng của cô mới lấy lại được chút ít nhưng đã không kịp tránh chiếc xe đang bừng bừng lao về phía mình.
Khuôn mặt Diệp Chính Thần bỗng hiện lên trước mắt cô...
Rầm...
Chic xe ô tố đn vo ct đện bên l đường, bc hi nghi ngút. Ngưi dn bn đưng ht toáng lên vì sự cố bất ngờ, người nào người ấy nhanh chóng lôi điện thoại ra gọi cảnh sát và xe cứu thương.
Hai người nằm trên đường, dòng máu đỏ ấm từ từ chảy ra trên mặt đường...
Mỹ Nguyệt nhắm chặt mắt, cô hình như không cảm nhận được điều gì quá đau đớn, hình như có người đang ôm chặt cô.
Cô cố gắng mở mắt trong lời gọi hỏi của người vây quanh.
Vừa hé được mắt chút xíu, cô cứng người, nhìn người nằm bên cạnh mình, vừa hôn mê vừa chảy máu, bàn tay vẫn còn đang ôm chặt lấy cô.
Diệp Chính Thần vừa nhìn thấy chiếc xe kia lao về phía Mỹ Nguyệt đã chạy nhanh nhất có thể đến ôm lấy cô ra ngoài, bản thân anh thì bị và chạm bởi chiếc xe.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Chính Thần giây trước vừa cười vui vẻ với cô, bây giờ đã nằm cạnh cô hôn mê không tỉnh, trên trán chảy ra dòng máu đỏ tươi. Mỹ Nguyệt run tay, miệng cũng run rẩy, khoe mắt nhanh chóng mờ đi, cố gắng kìm lại nước mắt để nhìn anh cho rõ, lên từng tiếng run rẩy gọi anh.
"Thần... Diệp Chính Thần..."
Đôi mắt của anh không hề động đậy, khuôn mặt cũng không hề có phản ứng nào. Mỹ Nguyệt run rẩy, không ngừng cố gọi tên anh, giọng cô cũng dần nhỏ đi vì kiệt sức. Tầm mắt cô dần thu lại, bản thân cô không muốn thiếp đi ngủ, cô sợ tỉnh lại anh sẽ không còn ở đây nữa, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ mà bản thân cô tự thêu dệt lên.
Vì hạnh phúc quá nên cô quên mất rằng bản thân mình đem lại đen đủi đến cho người xung quanh như thế nào.
Ký ức thuở đó tràn ngập về với tâm trí cô, cô chìm vào khung cảnh đen tối cùng đôi mắt nhắm lại...
Thần... đừng rời xa em..