Còn có người muốn kết thân với Cố Đình Viễn, khi biết Cố Đình Viễn đã tính chuyện kết hôn, họ lại muốn gả khuê nữ của mình làm thiếp cho hắn. Cố Đình Viễn đương nhiên không dám nhận, nhưng trong thôn lại bàn luận rất nhiều về việc này.
“Sao lại không nhận? Tam thê tứ thiếp, ôm trái ôm phải, há chẳng phải tuyệt lắm sao?”
“Nhận cái gì mà nhận? Hắn dám nhận, người của Hữu Phúc gia dám đánh gãy chân hắn đấy!”
“Cho là nàng ghê gớm đi! Nàng dám đánh quan cử nhân à?
Quan phủ bắt nàng lại, tống vào ngục!”
Hoa thẩm đã nói với khuê nữ Thanh Thanh của mình về cuộc hôn nhân, lúc này trở nên tự mãn: “Hừm, ta đã nói ngay từ đầu rằng đây không phải là một cuộc hôn nhân tốt lành, kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, không đẩy Thanh Thanh nhà ta vào hố lửa. Ta thà nghèo còn hơn làm thiếp của một người giàu. Một nam nhân thăng quan tiến chức sẽ trở nên xấu xa, ta chắc chắn không nỡ để Thanh Thanh nhà ta chịu thiệt thòi.”
Mọi người trong thôn đều biết chuyện lúc đó là như thế nào, cười mỉa mai nói: “Phải rồi, phải rồi, ngươi là thông minh nhất.”
Nhưng ở chỗ riêng tư, Hoa thẩm lại đổi sắc mặt dạy dỗ khuê nữ: “Con xem xem! Lúc đầu bảo con tranh giành một chút, con thì sợ mất mặt không dám tranh! Bây giờ họ Cố đã thi đỗ cử nhân, có lợi cho Trần Bảo Nha rồi!”
Thanh Thanh nhẹ nhàng nói: “Nương, Trang ca là người thật thà, hắn ta sẽ không bắt nạt con.”
Hoa thẩm “hừ” một tiếng, nói: “Hắn ta cũng phải có bản lĩnh bắt nạt con!” bà ta nói huyên thuyên, hối hận vì lúc trước đã không kiên trì giành lấy Cố Đình Viễn.
Cái gì mà thiếp của người nghèo với người giàu, có thể sống những ngày sung sướng, có thêm một vài nữ nhân thì đã làm sao! Nếu Cố Đình Viễn dám nhận, bây giờ bà ta có thể cho Thanh Thanh về làm thiếp của hắn!
Những lời này truyền đến tai Đỗ Kim Hoa.
Dựa theo tính khí của Đỗ Kim Hoa trước đây, ai dám nói xấu khuê nữ của bà, bà sẽ xé miệng người đó!
Nhưng lần này, bà chỉ nhổ nước bọt: “Tiểu nhân! Nhảy nhót làm trò! Ta đây mới không thèm chấp nhất với bà ta!” Bà là ai? Nhạc mẫu tương lai của quan cử nhân! Người có địa vị! Bà không chấp nhặt với những người nhiều chuyện đó, thật may mắn cho bà ta mà!
Hoa thẩm lúc đầu rất đắc ý, cảm thấy Đỗ Kim Hoa không dám nói chuyện với mình, mãi đến khi có người nhìn chướng mắt, nói cho bà ta nghe những lời của Đỗ Kim Hoa nói.
“Cái gì?!” Hoa thẩm giẫm chân: “Ai là tiểu nhân? Bà đang nói ai vậy?”
“Ai nên nói thì nói người đó!” Tôn Ngũ Nương tình cờ gặp bà ta, không khách khí nhổ nước bọt nói rằng: “Đừng xuyên tạc Bảo Nha Nhi nhà ta! Để ta nghe thêm lần nữa, sẽ không khách sáo với bà đâu!”
Hoa thẩm vẫn còn hơi sợ Tôn Ngũ Nương, trước đó đã bị Tôn Ngũ Nương chặn cửa mắng một lần, nhưng không xuống mặt được, cứng miệng nói: “Gì mà không khách sáo? Bà muốn không khách sáo cái gì?” “Lão nương đây không đi làm nữa! Kể hàng trăm lần những chuyện tào lao xấu xa nhiều như hạt mè và hạt kê của bà thôi!” Tôn Ngũ Nương hai tay chống nạnh nói.
Nếu Hoa thẩm không muốn trở thành trò cười của làng Thập Lý Bát tốt nhất bà ta nên biết điều một chút!
Sau khi nghe những lời của nàng ấy, Hoa thẩm quả nhiên bị làm cho sợ. Trước đó bà ta kiêu ngạo, là bởi vì không sợ Đỗ Kim Hoa, muốn nhân cơ hội bày tỏ sự nhẹ nhõm vì sự thua cuộc lần trước. Ai biết được rằng, Đỗ Kim Hoa không đối đầu với bà ta, mà lại là Tôn Ngũ Nương ra mặt.
“Đồ đanh đá! Ta lười nói nói với ngươi!” Bà ta mạnh miệng nói, nói xong liền đi về nhà.
Tôn Ngũ Nương hứ một tiếng, nói rằng: “Đồ nhát gan! Đồ vô dụng!”
Nàng ấy thắng một cách nhẹ nhàng, ngẩng cao đầu về nhà.
Hừm, bà già vô duyên. Bảo Nha Nhi đang cầu thân, là việc đại hỷ, bà ta thật đáng ghét!