Thông tin truyện

[Dịch] vẫn phải nếm đủ mùi đen đủi

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
vẫn phải nếm đủ mùi đen đủi

Tác giả: A Thất

Thể loại: Cổ Đại , Đam Mỹ ,

Trạng thái: Full

[Dịch] vẫn phải nếm đủ mùi đen đủi

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Tiểu tử ấy là một kẻ phép thuật thì chưa học được tới đâu, lại thường xuyên bị lão thầy già đày đoạ tinh thần đến mức suy nhược, đêm hôm ngủ chẳng bao giờ yên giấc. Có một điều lạ là hôm nọ vào trước lúc vang lên tiếng gõ cửa nọ, tiểu tử nằm ngủ say như chết, chẳng mảy may nghe thấy một tiếng động nào, mà cho dù bây giờ có cẩn thận lắng nghe lại, thật sự cũng không thể nghe được có tiếng người ở đây. Một hôm nọ, trời đổ tuyết lớn, hồ ly tinh hoá thành hình người, xin ngủ lại một căn nhà giữa núi, một gã thanh niên lại đẹp đến siêu phàm thoát tục, bộ dạng tuấn tú, mình khoác áo lông, hông đeo sáo ngọc, lại còn tóc dài tung bay trong gió. Tiểu tử vừa mở cửa đã nghe y thán “Tiểu sinh trong lúc say mê ngắm cảnh tuyết nơi này, không may lạc đến đây. Đúng lúc đường dài mệt nhọc, nên mạn phép xin được tá túc nhờ một đêm…”

Tiểu tử âm thầm ta thán một tiếng, thứ lý do cũ rích cũ xì với trăm ngàn kẽ hở kiểu gì thế này. Nghĩ sao lại đi bịa ra cái trò ham mê ngắm cảnh vậy trời, trong vòng mấy chục dặm quanh đây toàn bộ đều chỉ có một màn tuyết trắng xoá như nhau, có cái gì để mà ngắm hả. Hơn nữa xạo cái gì cũng phải có căn cứ chứ, đòi đi lạc tới đây ư, có thể thong dong mà đi suốt mấy chục dặm từ ngoài kia lọt vào tới tận trong khe núi thế này. Nhưng nghĩ rồi cũng vội vàng mở cửa cho tên thư sinh kia vào.

Nhưng tiểu tử nào biết, khi cậu bằng lòng mở cánh cửa kia cho hắn vào thì cũng đồng nghĩ với việc cậu đã để cho người kia bước vào cuộc đời của hắn. Ẩn dưới vẻ ngoài thư sinh đạo mạo kia, sẽ là một kẻ có thể xoay chuyển càng khôn của cuộc đời cậu…
Xem thêm
Thu gọn
Tiểu tử ấy là một kẻ phép thuật thì chưa học được tới đâu, lại thường xuyên bị lão thầy già đày đoạ tinh thần đến mức suy nhược, đêm hôm ngủ chẳng bao giờ yên giấc. Có một điều lạ là hôm nọ vào trước lúc vang lên tiếng gõ cửa nọ, tiểu tử nằm ngủ say như chết, chẳng mảy may nghe thấy một tiếng động nào, mà cho dù bây giờ có cẩn thận lắng nghe lại, thật sự cũng không thể nghe được có tiếng người ở đây. Một hôm nọ, trời đổ tuyết lớn, hồ ly tinh hoá thành hình người, xin ngủ lại một căn nhà giữa núi, một gã thanh niên lại đẹp đến siêu phàm thoát tục, bộ dạng tuấn tú, mình khoác áo lông, hông đeo sáo ngọc, lại còn tóc dài tung bay trong gió. Tiểu tử vừa mở cửa đã nghe y thán “Tiểu sinh trong lúc say mê ngắm cảnh tuyết nơi này, không may lạc đến đây. Đúng lúc đường dài mệt nhọc, nên mạn phép xin được tá túc nhờ một đêm…”

Tiểu tử âm thầm ta thán một tiếng, thứ lý do cũ rích cũ xì với trăm ngàn kẽ hở kiểu gì thế này. Nghĩ sao lại đi bịa ra cái trò ham mê ngắm cảnh vậy trời, trong vòng mấy chục dặm quanh đây toàn bộ đều chỉ có một màn tuyết trắng xoá như nhau, có cái gì để mà ngắm hả. Hơn nữa xạo cái gì cũng phải có căn cứ chứ, đòi đi lạc tới đây ư, có thể thong dong mà đi suốt mấy chục dặm từ ngoài kia lọt vào tới tận trong khe núi thế này. Nhưng nghĩ rồi cũng vội vàng mở cửa cho tên thư sinh kia vào.

Nhưng tiểu tử nào biết, khi cậu bằng lòng mở cánh cửa kia cho hắn vào thì cũng đồng nghĩ với việc cậu đã để cho người kia bước vào cuộc đời của hắn. Ẩn dưới vẻ ngoài thư sinh đạo mạo kia, sẽ là một kẻ có thể xoay chuyển càng khôn của cuộc đời cậu…
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...