"Bệ hạ, quân Tấn đã bố trí phục binh ở bờ trái Quỷ Hà, có hào sâu, lũy cao che chắn, lại còn phục kích cả cung tiễn thủ. Cánh quân tả của ta chưa kịp tiến sâu đã bị tập kích!"
Tiêu Trình còn chưa kịp lên tiếng.
Lại một kỵ binh trinh sát vội vã xông vào.
"Bệ hạ! Cấp báo!!!"
Gã thở dốc từng hơi lớn, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy như không thể khép lại.
"Quân hàng Hàn, Sở, Hồ... đột nhiên... đột nhiên từ phía sau bên phải tấn công dữ dội vào quân ta... Chúng phản rồi!"
"Báo!!! "
Lại một giọng nói kéo dài.
Người vừa đến bước chân gấp gáp, còn chưa kịp vào trướng, tiếng hô đã vang vọng.
"Bệ hạ, không ổn rồi! Hướng Tây Bắc bị quân tinh nhuệ của Bắc Tấn tập kích, kẻ cầm quân là phó tướng của Xích Giáp quân – Ngao Thất. Hắn phục kích cánh quân hữu của Tạ tướng quân, làm rối loạn nhịp độ công thành của ta…"
Lời còn chưa dứt, bên ngoài lại vang lên tiếng báo gấp.
"Báo!!!"
Sắc mặt Tiêu Trình trầm xuống, bàn tay khẽ siết chặt, ánh mắt rực lửa giận dữ.
Lần này, người đến là binh sĩ tiền tuyến dưới trướng Khấu Thiện.
"Bệ hạ, có tin truyền từ trận tiền, quân Tấn có mười vạn viện binh kéo đến, hiện tại sĩ khí bọn chúng đang dâng cao... Quân ta vừa bắc cầu phao, thì Bùi cẩu đã dẫn quân từ trong thành xông ra, kỵ binh thọc thẳng vào tiền tuyến, đánh tan thế công của ta..."
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục:
"Khấu tướng quân lệnh cho hạ thần bẩm báo Bệ hạ, quân Bắc Ung vô cùng hung hãn, ba mặt đều có phục binh tiếp ứng. Đại quân ta e rằng... e rằng sẽ rơi vào vòng vây..."
Rơi vào vòng vây?
Trước khi công thành, Tiêu Trình đã nghi ngờ Bùi Quyết có quỷ kế, không dốc toàn bộ binh lực vào trận tiền. Nhưng Khấu Thiện và Tạ Tùng Quang cũng dẫn ít nhất mười lăm vạn đại quân, còn có Hạ Hầu Hiến và Phùng Đình Cơ tiếp ứng. Ba đường tấn công, dù cả ba đều bị phục kích, sao có thể bị vây khốn?
Hừ!
Nếu lấy nhiều đánh ít mà còn để bản thân bị vây hãm đến c.h.ế.t, vậy thì làm hoàng đế có ích gì?
"Bùi Quyết dám xuất thành nghênh chiến, gan cũng không nhỏ."
Ánh đèn dầu chập chờn hắt lên bóng dáng Tiêu Trình, khiến gương mặt hắn càng thêm lạnh lẽo.
"Đến đúng lúc, thay trẫm chỉnh trang. Trẫm muốn khoác giáp ra trận!"
Bình An trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Bệ hạ, không thể!"
Chỉ cần ngự giá trấn thủ Hằng Khúc Quan, có hiểm địa che chắn, sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng nếu hoàng đế đích thân ra trận, vậy thì chẳng ai có thể lường trước hậu quả.
Bình An nghiến c.h.ặ.t răng, liều c.h.ế.t ngăn cản.
Nhưng hoàng đế đã quyết ý, một bộ giáp bạc khoác lên người, dáng vẻ oai hùng bất phàm.
"Công Tôn Quýnh, Từ Trì, dẫn Tam Giáp doanh theo trẫm tiếp ứng Khấu Thiện."
Hắn muốn trực tiếp đối đầu với Bùi Quyết!
Bình An cảm thấy đầu óc ong ong, quýnh đến mức nhảy dựng lên.
"Bệ hạ! Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, long thể là trọng yếu nhất!"
Lúc này, Phùng Doanh mới tới. Nàng ta nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo dưới lớp khôi giáp của Tiêu Trình, chỉ thấy một màu đen sâu thẳm tràn ngập sát khí, lập tức tái mét mặt.
"Bệ hạ tôn quý vạn kim, sao có thể mạo hiểm xông trận?"
Nàng ta hiểu rõ, sinh tử của Tiêu Trình quan trọng với nàng ta đến mức nào. Hoàng đế Nam Tề trong hai mươi năm qua đã đổi ngôi mấy lần, nếu Tiêu Trình có mệnh hệ gì, nửa đời sau của nàng ta sẽ chìm trong tăm tối, vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu.
Phùng Doanh quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã, khẩn thiết cầu xin.
"Bệ hạ, vì thiên hạ, vì bách tính, xin ngài hãy suy nghĩ cẩn trọng!"
Tiêu Trình không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái.
"Tránh ra."
Phùng Doanh khóc nức nở, giọng đầy bi thương:
“Bệ hạ!”
Tiêu Trình lạnh lùng đáp:
“Trẫm còn chưa chiến tử, khóc cái gì?”
Giọng hắn không nghe ra vui buồn, nhưng Phùng Doanh lại sợ hãi đến mức lập tức nín khóc, cắn c.h.ặ.t môi, ánh mắt tràn đầy đau thương nhìn hắn.
“Thiếp... thiếp... không nỡ để bệ hạ xông vào hiểm nguy...”
Tiêu Trình không nói gì.
Thị vệ dắt ngựa đến, đó là một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, cao lớn và cường tráng. Tiêu Trình không để ý đến Phùng Doanh nữa, bước ngang qua nàng ta, nhảy lên ngựa, giật cương, con ngựa lập tức tung vó lao đi.
Phùng Doanh quỳ trên mặt đất, nhìn theo bóng đêm và đội quân cuồn cuộn trào dâng như sóng thủy triều, cất tiếng bi ai gọi:
“Bệ hạ...”
---
Thành Tịnh Châu.
Đại Mãn và Tiểu Mãn cũng chưa ngủ. Hai người dùng ghế chặn cửa lại, ngồi dựa vào ghế, lắng nghe âm thanh rung trời chuyển đất kéo dài đến tận khi màn đêm buông xuống.
“Lần trước nữ lang nói, người mệt rồi thì phải nghỉ ngơi. Quân Tề công thành cũng đánh một trận rồi, sao vẫn chưa dừng lại nghỉ ngơi?”
Tiểu Mãn hạ giọng, mang theo chút bối rối.
Đại Mãn lắc đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ bệ hạ muốn quyết chiến một trận.”
Nàng ta vẫn gọi là "bệ hạ", Tiểu Mãn bĩu môi nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng gõ.
“Là Tả thị vệ!” Tiểu Mãn vui mừng đứng bật dậy, lao đến mở cửa.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Sắc mặt Diệp Sấm căng thẳng, biểu cảm hiếm thấy sự nghiêm nghị.
“Phu nhân đâu?”
Hắn không còn gọi "nữ lang" nữa.
Khi Đại tướng quân nhất quyết hoàn thành hôn lễ rồi mới khoác giáp ra trận, bọn họ đều hiểu rằng, nữ lang nhà họ Phùng giờ đây đã là phu nhân của tướng quân một cách danh chính ngôn thuận.
Tiểu Mãn thấy không phải Tả Trọng, ánh mắt có chút thất vọng, giọng cũng gấp gáp hơn:
“Phu nhân đã nghỉ rồi. Diệp thị vệ... bên ngoài thế nào? Có chuyện gì không?”
Diệp Sấm nhìn ra sự lo lắng của Tiểu Mãn.
Sắc mặt hắn dịu đi một chút, nói: “Có chuyện không ổn. Ta cần gặp phu nhân ngay, phiền muội báo một tiếng.”
Tiểu Mãn thoáng sững sờ, còn chưa kịp đáp lời, thì từ trong phòng đã vang lên giọng của Phùng Vận.
“Diệp thị vệ, có chuyện gì xảy ra?”
Nàng mở cửa, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Diệp Sấm.
Diệp Sấm nhìn đôi mắt sáng rực như ngọn đuốc của nàng, sự nôn nóng trong lòng cũng dịu đi đôi phần. Hắn bước lên hành lễ rồi nói:
“Phu nhân, Đặng tướng quân có điều bất thường. Thuộc hạ nghe tin mà cảm thấy rất bất an...”
Khi Bùi Quyết dẫn quân ra khỏi thành nghênh chiến quân Tề, đã giao Đặng Quang và đội quân Ô Thước bảo vệ thành, vốn để tạo thế tiếp ứng cho nhau. Nào ngờ, không bao lâu sau khi Bùi Quyết rời thành, Đặng Quang lại âm thầm thay toàn bộ quân thủ thành bằng thân tín của y.
“Hiện giờ trong thành gần như toàn bộ đều là người của Đặng tướng quân. Nếu y thật sự có dị tâm, thì hậu quả khôn lường...”