{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 292

Trường Môn Hảo Tế Yêu

Tú Cẩm 1276 Chữ 06/03/2025 22:30:14

"Tân nương xuất giá, là phải khóc đấy. Nữ lang, người phải khóc ra đi..."

Khi thành thân với Tiêu Trình, hỷ nương cũng bảo nàng khóc gả. Nhưng Phùng Vận không khóc, dù chỉ một giọt nước mắt.

Bởi vì mẫu thân nàng đã mất, Trần thị không đáng để nàng rơi lệ, Phùng Kính Đình cũng không đáng.

Phùng gia, không một ai khiến nàng lưu luyến khi rời đi.

Chẳng bao lâu sau, hỷ nương lại đến giục.

Giọng bà ta the thé, ồn ào gọi Tiểu Mãn.

"Ta nói này tiểu cô nương, sao còn chưa hầu hạ chủ tử của ngươi tắm rửa thay y phục? Giờ lành sắp đến rồi, phải mau chải chuốt trang điểm thôi, lát nữa kiệu hoa sẽ tới đón người..."

Kiệu hoa xuất phát từ biệt viện hành doanh, đi một vòng quanh thành Tịnh Châu, rồi lại khiêng trở về đây. Không phải như trò chơi trẻ con hay sao?

Phùng Vận dở khóc dở cười, mặc kệ bà ta bận rộn sắp xếp.

Nàng như một con rối, để người ta dìu đi tắm rửa thay áo, để họ ấn nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Khoác lên hỷ phục, đội lên mũ phượng, nàng nhìn vào gương đồng, có chút không dám nhận ra bản thân.

Hỷ phục trên người nàng, trông vô cùng trang trọng. Khi bước đi, chuỗi ngọc trên váy khẽ chạm vào nhau vang lên những tiếng leng keng, làm tôn thêm dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng của nàng. Sắc vóc yêu kiều ấy khiến cả phòng kinh ngạc, phải ngây người một lúc mới có người cất lời tán thưởng.

"Tân nương xinh đẹp quá."

"Đại tướng quân thật có phúc."

Phùng Vận nhìn vào gương đồng...

Trong gương, nữ tử ấy đang mỉm cười với nàng.

Là nàng.

Nhưng cũng giống như Phùng Vận ở kiếp trước, đang khe khẽ thỏ thẻ.

"Nguyện cùng lang quân bạc đầu, đời này bên nhau trọn kiếp."

Một bóng hình phản chiếu trên gương, là gương mặt thanh nhã nhưng cô độc ấy. Hắn nâng cán cân vàng, vén khăn voan lên, thấp giọng nói:

"Được."

Phùng Vận nhắm mắt lại.

Một kẻ ngu ngốc nếu còn không tỉnh táo, thì chính là đáng đời.

Nàng không có lương duyên để bạc đầu giai lão, chỉ có thể dựa vào chính đôi tay của mình mà bước đến bạch đầu.

Hôn lễ này, chỉ là một kế sách của Bùi Quyết.

Chỉ là kế sách, kế sách mà thôi. Không thể để nó mê hoặc tâm trí...

Có lẽ vì Phùng Vận quá bình tĩnh, suốt quá trình không có chút biểu cảm dư thừa nào. Những người cười đùa cũng dần thu lại vẻ vui vẻ, căn phòng vì thế mà bớt đi phần nào không khí hân hoan. Nàng nhanh chóng lấy lại sự thản nhiên của mình.

Buổi trưa, bầu trời âm u, như thể sắp đổ cơn mưa.

Ngoài biệt viện, tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, đó là đội đón dâu.

Nhạc tấu vang trời, mười hai tráp sính lễ, thu hút vô số người vây xem.

"Sao lại rước dâu vào giờ này?"

"Đúng đấy! Giờ giấc gì mà kỳ lạ thế?"

Hôn lễ, theo lẽ thường phải cử hành vào lúc hoàng hôn.

Trong đám đông có người thắc mắc, liền có người đáp lời:

"Có lẽ Đại tướng quân nôn nóng, muốn sớm rước mỹ nhân về nhà."

"Đại tướng quân g.i.ế.t quá nhiều người, đợi đến hoàng hôn, e rằng oan hồn sẽ đến đòi mạng cũng không biết chừng..."

Giữa thành Tịnh Châu phủ bóng chiến tranh, hôn lễ này trở nên lạc lõng và kỳ dị.

Mọi người đều thầm thấy lạ, nhưng chẳng ai dám cất tiếng nghi ngờ.

Kiệu hoa đỏ chói, tám người khiêng, được đặt ngay trước cửa.

"Thỉnh tân nương lên kiệu!"

Phùng Vận đã đợi quá lâu rồi.

Chiếc phượng quan trên đầu nặng đến mức gần như đè cong cả cổ nàng. Để giữ thẳng vai lưng, nàng phải dốc hết sức lực. Bộ hỷ phục rườm rà, khăn voan dày cộp, cả người nàng như bị trói buộc rồi đưa lên kiệu hoa.

Giữa tiếng nhạc mừng và sự huyên náo, nàng giống như một con rối bị giật dây, hỷ nương nói gì, nàng làm nấy. Mơ hồ bị nâng ra ngoài, rồi lại đi qua những con phố chật kín người xem, cuối cùng được khiêng về biệt quán trong hành doanh.

“Tân lang đến chưa?”

Bùi Quyết không đến "rước dâu". Mãi đến khi kiệu hoa được đặt xuống trước cửa lần nữa, hắn mới đến trong ánh nhìn chăm chú của vạn người.

Đám đông lại rì rầm bàn tán.

Một tân lang không đích thân đến rước dâu thì rõ ràng là không đủ coi trọng tân nương. Nhưng nếu nói hắn không để tâm thì lại không đúng, vì dù bận trăm công nghìn việc, Đại tướng quân vẫn thay hỷ phục, đích thân xuất hiện trong hôn lễ của chính mình.

Người không hề để ý nhất, lại chính là Phùng Vận.

Nàng chỉ mong tất cả kết thúc càng sớm càng tốt.

Hỷ nương nói: “Tân lang, đến đây, cầm khăn lụa nào.”

Một dải lụa đỏ được chia làm hai đầu, mỗi người cầm một đầu, giữa sự vây quanh của đám đông mà tiến vào cửa. Lễ nghi đơn giản đến mức khó tin.

“Chuẩn bị bái đường.” Hỷ nương cất tiếng.

Phùng Vận không nhìn thấy chính đường, chỉ cảm giác bị người dẫn đi vòng vòng, đến mức đầu óc hơi choáng váng.

Nàng không nghe thấy Bùi Quyết nói một lời nào.

Hắn có lẽ là “tân lang” trầm mặc nhất trên đời này.

Hắn ở đâu, hơi lạnh liền tụ lại nơi đó. Dù là ngày đại hôn, cũng không ai dám đến trêu chọc, càng không có ai hô hào ồn ào, khiến cho bầu không khí trong hôn lễ trở nên vô cùng kỳ lạ.

Phùng Vận bỗng nhiên cảm thấy, hôn lễ này có lẽ không khác gì một tang lễ?

“Một bái thiên địa.” Giọng của hỷ nương vang lên bên tai.

Phùng Vận hơi do dự, lập tức cảm giác dải lụa đỏ trong tay bị kéo nhẹ một cái.

Đầu bên kia của dải lụa truyền đến một cảm xúc vô hình, như thể đang nhắc nhở nàng, đừng làm hỏng đại sự của hắn.

Dưới lớp khăn voan, nàng thấy đôi giày của nam nhân trước mặt đang từ từ di chuyển, vì thế nàng cũng bước theo, hơi khom người hành lễ.

Chưa kịp ngẩng đầu, bên tai đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Tiếng vũ khí và áo giáp cọ vào nhau, vô cùng đặc biệt, rất dễ phân biệt.

Bởi vì binh khí là đại hung, nên tất cả những ai đến dự tiệc mừng hôm nay đều không được mang đao kiếm, kể cả Bùi Quyết.

Vì thế, âm thanh này lập tức khiến toàn bộ đám đông cảnh giác.

Xung quanh chợt trở nên yên lặng như tờ.

“Đại tướng quân, quân tình khẩn cấp!!!”

Là Thạch Ẩn, giọng nói nặng nề, vang dội, mang theo một tia sát khí khó che giấu, cùng sự hưng phấn không thể kìm nén.

“Quân Tề công thành rồi.”

Chỉ một câu ngắn ngủi như hòn đá khổng lồ ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.

“Công thành rồi! Công thành rồi!”

“Quân Tề đã kéo đến đánh thành!”

Tim Phùng Vận bỗng nhiên thắt lại.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nàng nín thở…

Mọi người đều đang chờ Bùi Quyết lên tiếng.

Giống như chỉ trong chớp mắt, lại như đã qua rất lâu, Phùng Vận mới nghe thấy giọng nói của hắn.

Không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh, trầm ổn, như móng vuốt chim ưng lướt nhẹ qua mặt nước mà không gợn sóng.

“Chẳng phải còn chưa bái đường xong sao?”

Sưu Tầm, 06/03/2025 22:30:14

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :