Thông tin truyện

[Dịch] tru tiên: luân hồi

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
tru tiên: luân hồi

Tác giả: Tiêu Đỉnh

Thể loại: Huyền Huyễn , Tiên Hiệp ,

Trạng thái: Đang ra

[Dịch] tru tiên: luân hồi

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Núi hoang, ngôi miếu đổ nát, trời tối đen như mực, gió núi lay động rừng cây, tiếng xào xạc từ thật xa truyền đến quanh quẩn trong ngôi miếu rách nát thê lương, bóng mờ chập chờn đung đưa, tượng thần tàn tạ đến không chịu nổi cô độc trong bóng tối. - Ư...Tiếng rên rỉ yếu ớt của một người đàn ông vang lên từ góc tối của ngôi miếu đổ.

Người này trở mình, sau đó có một bóng người vụt tới đứng sát lại bên cạnh ông ta, thấp giọng nói: Sư phụ, người tỉnh rồi sao? Người đàn ông kia lẩm bẩm mấy tiếng không rõ ràng lắm, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, nói: - Tiểu Háo Tử, ta nghĩ, ta sắp chết rồi... Ồ. Người đàn ông kia chờ một lát, nào ngờ ngoài một tiếng "ồ" ra, rốt cuộc cũng không nghe được thêm lời nào, lập tức giận dữ, quát lớn: Đồ đệ bất hiếu, sư phụ sắp chết rồi, tại sao ngươi vẫn thờ ơ? Sư phụ, nếu như mỗi ngày người đều nghe sư tổ nói chừng mười lần mấy câu như "sắp chết, sắp chết" thì cũng sẽ như vậy thôi. Bốp!Một tiềng giòn vang, người kia vỗ lên đầu đồ nhi, tức giận nói: Không được phép nói xấu sư tổ ngươi.

Dừng lại một lát, người kia lại thở dài, nói xa xôi: Đáng tiếc, ngây ngô sống trên cõi đời này, đến lúc chết ngay cả thứ thích nhất...-Đây. Đồ nhi ở bên cạnh nói một câu đơn giản rồi đưa một thứ tới, người kia vươn tay ra sờ sờ, bàn tay đưa qua đưa lại rồi lập tức phản ứng, cười lên ha hả, mở nút bầu rượu này ra rồi đưa lên miệng uống ừng ực một ngụm lớn, lúc này mới vô cùng thỏa mãn đặt xuống, thở dài: - Vị thật tuyệt, bây giờ ta có chết cũng không tiếc.- Ồ... Người kia liếc mắt trong bóng tối, nói: - Ngươi lấy rượu này ở đâu?
Xem thêm
Thu gọn
Núi hoang, ngôi miếu đổ nát, trời tối đen như mực, gió núi lay động rừng cây, tiếng xào xạc từ thật xa truyền đến quanh quẩn trong ngôi miếu rách nát thê lương, bóng mờ chập chờn đung đưa, tượng thần tàn tạ đến không chịu nổi cô độc trong bóng tối. - Ư...Tiếng rên rỉ yếu ớt của một người đàn ông vang lên từ góc tối của ngôi miếu đổ.

Người này trở mình, sau đó có một bóng người vụt tới đứng sát lại bên cạnh ông ta, thấp giọng nói: Sư phụ, người tỉnh rồi sao? Người đàn ông kia lẩm bẩm mấy tiếng không rõ ràng lắm, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, nói: - Tiểu Háo Tử, ta nghĩ, ta sắp chết rồi... Ồ. Người đàn ông kia chờ một lát, nào ngờ ngoài một tiếng "ồ" ra, rốt cuộc cũng không nghe được thêm lời nào, lập tức giận dữ, quát lớn: Đồ đệ bất hiếu, sư phụ sắp chết rồi, tại sao ngươi vẫn thờ ơ? Sư phụ, nếu như mỗi ngày người đều nghe sư tổ nói chừng mười lần mấy câu như "sắp chết, sắp chết" thì cũng sẽ như vậy thôi. Bốp!Một tiềng giòn vang, người kia vỗ lên đầu đồ nhi, tức giận nói: Không được phép nói xấu sư tổ ngươi.

Dừng lại một lát, người kia lại thở dài, nói xa xôi: Đáng tiếc, ngây ngô sống trên cõi đời này, đến lúc chết ngay cả thứ thích nhất...-Đây. Đồ nhi ở bên cạnh nói một câu đơn giản rồi đưa một thứ tới, người kia vươn tay ra sờ sờ, bàn tay đưa qua đưa lại rồi lập tức phản ứng, cười lên ha hả, mở nút bầu rượu này ra rồi đưa lên miệng uống ừng ực một ngụm lớn, lúc này mới vô cùng thỏa mãn đặt xuống, thở dài: - Vị thật tuyệt, bây giờ ta có chết cũng không tiếc.- Ồ... Người kia liếc mắt trong bóng tối, nói: - Ngươi lấy rượu này ở đâu?
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...