Thông tin truyện

[Dịch] trọng sinh chi phế tài đột kích

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
trọng sinh chi phế tài đột kích

[Dịch] trọng sinh chi phế tài đột kích

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Trên quan đạo. Mười mấy hộ vệ bảo hộ mấy chiếc xe ngựa đi từng bước từng bước, bên trong xe ngựa lớn nhất, một tiểu hài tử năm sáu tuổi đang ngồi. "Thiếu gia thật sự quá đáng thương, Hầu gia làm sao có thể tàn nhẫn như vậy." "Thiếu gia dù sao cũng là nhi tử Hầu gia a! Hầu gia cư nhiên sung quân thiếu gia đến loại địa phương này." "Thiếu gia mới sáu tuổi thôi! Hắn nhỏ như vậy đã bị sung quân đến loại địa phương hẻo lánh này, phải làm sao mới tốt bây giờ!"

"Không có cách nào khác, ai bảo thiếu gia là ma võ phế nhân chứ, nếu không phải thiếu gia không biết cố gắng, Hầu gia cũng không đến mức đưa ra quyết định như thế." "Vì sao thiếu gia lại là ma võ phế nhân chứ, rõ ràng thiên phú của lão gia cùng phu nhân đều rất tốt a!" "Thiếu gia quá xui xẻo." "Thiếu gia cùng vị thiếu gia ở Trang gia kia có hôn ước, nghe nói vị thiếu gia kia trắc ra được là ma pháp sư bảy hệ." Kỳ Thiếu Vinh nghe hai thị nữ khóc sướt mướt nghị luận, chậm rãi cong khóe miệng.

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu, dựa vào thùng xe, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai nữ tử này đến tột cùng là khóc vì cái gì? Đồng tình hắn hay đang than thở cho vận mệnh của chính mình đây, bị sung quân cùng một người không được sủng ái như hắn, tiền đồ khó khăn a. Kỳ Thiếu Vinh buông màn xe xuống, nhắm mắt lại. Kỳ Thiếu Vinh thở dài, kiếp trước hắn sinh ra ở trung y thế gia, đáng tiếc lại là niên đại mà Tây y đang thịnh hành, trung y bước đi khó khăn, phát triển về sau lại càng là Tây y giết người vô tội, trung y cứu người vô công, rất nhiều người bệnh đều do bất đắc dĩ mới có thể lựa chọn trung y, coi như cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng, một khi trung y không thể cứu liền mắng trung y là lang băm.
Xem thêm
Thu gọn
Trên quan đạo. Mười mấy hộ vệ bảo hộ mấy chiếc xe ngựa đi từng bước từng bước, bên trong xe ngựa lớn nhất, một tiểu hài tử năm sáu tuổi đang ngồi. "Thiếu gia thật sự quá đáng thương, Hầu gia làm sao có thể tàn nhẫn như vậy." "Thiếu gia dù sao cũng là nhi tử Hầu gia a! Hầu gia cư nhiên sung quân thiếu gia đến loại địa phương này." "Thiếu gia mới sáu tuổi thôi! Hắn nhỏ như vậy đã bị sung quân đến loại địa phương hẻo lánh này, phải làm sao mới tốt bây giờ!"

"Không có cách nào khác, ai bảo thiếu gia là ma võ phế nhân chứ, nếu không phải thiếu gia không biết cố gắng, Hầu gia cũng không đến mức đưa ra quyết định như thế." "Vì sao thiếu gia lại là ma võ phế nhân chứ, rõ ràng thiên phú của lão gia cùng phu nhân đều rất tốt a!" "Thiếu gia quá xui xẻo." "Thiếu gia cùng vị thiếu gia ở Trang gia kia có hôn ước, nghe nói vị thiếu gia kia trắc ra được là ma pháp sư bảy hệ." Kỳ Thiếu Vinh nghe hai thị nữ khóc sướt mướt nghị luận, chậm rãi cong khóe miệng.

Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu, dựa vào thùng xe, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai nữ tử này đến tột cùng là khóc vì cái gì? Đồng tình hắn hay đang than thở cho vận mệnh của chính mình đây, bị sung quân cùng một người không được sủng ái như hắn, tiền đồ khó khăn a. Kỳ Thiếu Vinh buông màn xe xuống, nhắm mắt lại. Kỳ Thiếu Vinh thở dài, kiếp trước hắn sinh ra ở trung y thế gia, đáng tiếc lại là niên đại mà Tây y đang thịnh hành, trung y bước đi khó khăn, phát triển về sau lại càng là Tây y giết người vô tội, trung y cứu người vô công, rất nhiều người bệnh đều do bất đắc dĩ mới có thể lựa chọn trung y, coi như cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng, một khi trung y không thể cứu liền mắng trung y là lang băm.
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...