Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Không giống như Hạ Phù Dung chỉ nghĩ cách tự cứu mình, Thu di nương lúc này chỉ muốn tìm cách bảo vệ nữ nhi của bà.
"Ta..."
Thấy dáng vẻ lúng túng của Thu di nương, Hạ Phù Dung bắt đầu cảm thấy bất an, như thể mọi chuyện sắp đổ dồn vào nàng.
"Thu di nương, thứ tỷ đã đến đây rồi, hà tất phải để tỷ ấy rời đi? Hơn nữa, thứ tỷ cũng là một phần của Hạ phủ, việc gì trong phủ tỷ ấy đều có quyền biết."
Đối mặt với sự chèn ép của mẹ con Thu di nương và Hạ Phù Dung, Hạ Trì Uyển lại tỏ ra rộng lượng một cách đặc biệt.
Các người muốn đuổi ta? Ta cứ để các người ở lại, xem các người làm được gì.
Hạ Bá Nhiên khép mắt suy nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý với lời nói của Hạ Trì Uyển.
Dù sao đạo sĩ vừa mới chỉ phương hướng kia, hiện tại Hạ Bá Nhiên nhớ tới, không chỉ là viện của Hạ Trì Uyển ở, viện của Hạ Phù Dung cũng là phương hướng kia.
Hạ Bá Nhiên thuật lại câu chuyện của đạo sĩ, sau khi nghe xong, sắc mặt của Hạ Lê Hi biến đổi rõ rệt.
Ban đầu, Hạ Lê Hi chỉ nghĩ việc đệ đệ mình nhiễm đậu mùa là một tai nạn. Nhưng nhìn tình hình hôm nay, không thể không nghi ngờ rằng Thu di nương đã dự đoán được chuyện này!
"Lão gia, Nhị tiểu thư!"
Lúc này, Thạch Tâm từ bên ngoài bước vào, mang theo một đống đồ ướt sũng đặt trước mặt Hạ Bá Nhiên và Hạ Trì Uyển.
"Đây là cái gì?" Hạ Bá Nhiên liếc qua, nhận ra đó là quần áo của nữ nhân.
"Đây... đây là của nô tỳ..." Thanh Hà, lúc này mới lờ mờ hiểu ra, run rẩy lên tiếng.
"Bẩm lão gia, những thứ này là do Nhị tiểu thư sai nô tỳ vớt từ giếng lên. Nhị tiểu thư nói rằng, đã có hiểu lầm thì cần phải làm rõ để không ai bị oan uổng. Quả thật trong giếng có đồ, nhìn qua thì là y phục của Thanh Hà. Có lẽ vì vậy mà Thạch Lựu tỷ tỷ mới nhầm lẫn."
Thanh Hà nghe nói y phục của mình được vớt từ giếng lên, trong lòng hoảng sợ. Cơn lạnh từ xương sống lan đến toàn thân, khiến nàng không ngừng run rẩy.
Hạ Bá Nhiên ngồi xuống ghế, cảm thấy rất hài lòng với cách làm việc rõ ràng, minh bạch của Hạ Trì Uyển.
"Hóa ra là vậy." Hạ Trì Uyển gật đầu.
"Nghe phụ thân vừa kể, nữ nhi cũng cảm thấy mọi chuyện có điều kỳ lạ. Từ sau khi nữ nhi và thứ tỷ bị thổ phỉ bắt cóc trở về, Hạ phủ xảy ra không ít chuyện lớn nhỏ. Đặc biệt lần này, dù chuyện của Thanh Hà chỉ là hiểu lầm, nhưng Nhị đệ lại mắc đậu mùa. Lẽ nào đúng như Thu di nương nói, là do người nào đó mang điềm xui gây ra?"
Thu di nương bị nghẹn họng, nhất thời thở không thông, vội vàng lên tiếng
"Thiếp thân chưa từng nói Nhị thiếu gia bị người khác mang điềm xui hại!"
"Không phải sao?"
Hạ Trì Uyển nhìn Thu di nương với vẻ ngạc nhiên, giọng điệu nghi hoặc:
"Vừa rồi Thu di nương rõ ràng nói với nữ nhi rằng, vị đại sư kia đã xem mệnh, nói rằng Nhị đệ bị bát tự của nữ nhi khắc chế dẫn đến bệnh tình. Nhưng nhờ phương pháp của nữ nhi, bệnh của Nhị đệ đã được kiểm soát. Điều đó chứng minh, Nhị đệ không phải bị nữ nhi khắc chế. Nếu không phải nữ nhi, thì chắc chắn là người khác."
Lời vừa dứt, mặt Thu di nương đỏ bừng, trong lòng thầm kêu hỏng rồi.
Vừa nãy, bà chỉ muốn nhanh chóng đổ vấy lên Hạ Trì Uyển, cốt để ngăn nàng lật ngược thế cờ trước mặt Hạ Bá Nhiên.
Do đó, bà đã bảo bà tử loan tin rằng Hạ Tử Kỳ không qua khỏi, rồi bịa chuyện Nhị thiếu gia bị khắc chế.
Nhưng Hạ Bá Nhiên luôn theo dõi mọi việc từ đầu đến cuối, rõ ràng vị đạo sĩ kia chưa từng nói gì về việc xem mệnh cho Hạ Trì Uyển, càng không nói Hạ Tử Kỳ bị nàng khắc chế.
Nếu giờ Thu di nương đổi lời, chẳng phải là tự vả vào mặt mình hay sao?