Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
"Một, hai, ba, bốn...” Trong căn phòng đất tồi tàn, một nữ nhân rách rưới, đầu tóc bù xù, đang ngồi. Dưới cái nóng gay gắt, trong phòng bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Nữ nhân cầm trong tay mấy viên đá nhỏ của trẻ con, từng viên một, vừa lẩm bẩm vừa đếm.
“Muội muội tốt của ta, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay.” Một nữ tử dung mạo kiều diễm, mặc y phục lộng lẫy, búi tóc cao kiểu Phi Tiên, được nha hoàn dìu bước vào, dáng vẻ vô cùng tao nhã. Đôi mắt sáng long lanh, nhưng khi trông thấy nữ nhân nhếch nhác kia liền lộ rõ vẻ độc ác. Đặc biệt, nhìn gương mặt tuy bẩn thỉu nhưng vẫn xinh đẹp xuất thần của đối phương, trong lòng càng sôi trào ghen ghét, chỉ muốn thiêu cháy người trước mặt.
Hạ Trì Uyển nghe thấy giọng của Hạ Phù Dung, đôi mắt mờ mịt lập tức ánh lên hận ý. “Ngươi, tiện nhân, là ngươi! Chính ngươi đã hại ta! Là ngươi bày mưu, đưa nam nhân đó vào phòng ta, hủy hoại danh tiết của ta, khiến Thận Nhi phải mang tiếng là con hoang. Thận Nhi mới năm tuổi, vì sao ngươi không tha cho nó một con đường sống? Nó cũng là cháu ruột của ngươi!”
Đôi mắt Hạ Trì Uyển tràn ngập nước mắt hối hận. Nếu không phải vì nàng mềm lòng, đồng ý để thứ tỷ cùng gả vào phủ, Thận Nhi đã không chết. Nếu không phải vì nàng trọng tình thân, nâng đỡ Vân Thu Cầm – kẻ lòng lang dạ sói – thành kế thất của phụ thân, thì phụ thân đã không nhẫn tâm mặc kệ nàng, để mặc nhà ngoại nàng bị tận diệt.
Vân Thu Cầm và Hạ Phù Dung, mẹ con các ngươi đúng là lũ súc sinh không có lương tâm!
“Chát!” Một cái tát giáng thẳng vào mặt Hạ Trì Uyển. Hạ Phù Dung nghiến răng quát: “Bắt lấy nàng ta!”
Hai bà tử lập tức xông lên, giữ chặt lấy Hạ Trì Uyển. Hạ Phù Dung siết cằm nàng, móng tay dài nhọn cắm sâu vào da thịt.
“Ngươi nghĩ ngươi vẫn là Đoan Thân Vương phi sao? Bây giờ Vương phi là ta! Dám gọi ta là tiện nhân, thiên hạ này còn ai tiện hơn ngươi? Vương gia và ta vốn yêu nhau trước, ngươi cướp người ta yêu, khiến ta phải làm thiếp. Dựa vào cái gì? Dựa vào gương mặt hồ ly tinh của ngươi sao?”
Hạ Phù Dung rút ra một con d.a.o găm, hung hăng rạch lên mặt Hạ Trì Uyển. “Vương gia là của ta! Vì sao phải g.i.ế.c Thận Nhi ư? Là để trả thù cho con trai của ta và Vương gia! Nếu không phải ngươi, năm đó ta đã không phải uống thuốc phá thai, làm tổn thương thân thể, mãi đến giờ mới sinh được con cho Vương gia!”
Cả người Hạ Trì Uyển run rẩy. Trước khi đến với nàng, Bộ Chiếm Phong đã từng ngủ với Hạ Phù Dung, thậm chí còn có thai với nàng ta?!
“Không thể nào, ngươi lừa ta, Vương gia yêu ta!” Hạ Trì Uyển gào lên, không thể chấp nhận sự thật rằng người nàng chung sống suốt bảy năm, hóa ra lại mang gương mặt này. Tình yêu nồng thắm ngày xưa chỉ là một trò lừa dối.
Hủy hoại dung nhan của Hạ Trì Uyển xong, Hạ Phù Dung lùi lại vài bước. Một tiếng xoẹt, mùi hôi thối của phân và nước tiểu tràn ngập trong không khí.
Gương mặt Hạ Trì Uyển đau rát, mùi hôi nồng nặc khiến nàng muốn nôn. Đường đường là thiên kim thừa tướng, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân được Hoàng đế thân phong, mà nay lại rơi vào thảm cảnh này.
“Hạ Phù Dung, ta liều mạng với ngươi!” Hạ Trì Uyển giờ đã trắng tay, dồn hết chút sức lực cuối cùng lao về phía bụng Hạ Phù Dung, định trả thù cho Thận Nhi.
Một ánh sáng chớp qua, hai cánh tay Hạ Trì Uyển run lên, đôi bàn tay bị chặt đứt, m.á.u tuôn như suối. Tim nàng đau nhói, ánh kiếm lấp loáng, trái tim nóng hổi rơi xuống đất.
Hạ Trì Uyển trợn trừng mắt, c.h.ế.t không nhắm mắt, tựa như ác quỷ, trừng trừng nhìn đôi cẩu nam nữ đang ôm nhau trước mặt!