Lâm Phiên Phiên xoa trán: “Đây chính là lý do vì sao tôi không muốn nhận các anh.”
Nam Lâm:…
Anh dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Phiên Phiên đột nhiên biến sắc mặt.
Rồi cô như làn khói, biến mất ngay tại chỗ…
Dù đã nghe qua nhiều chuyện kỳ lạ nhưng Nam Lâm vẫn không kịp phản ứng.
Anh chỉ vừa nhận ra rằng cô em gái này của mình… không hề tầm thường.
Bây giờ cũng không rõ Lâm Phiên Phiên gặp chuyện gì, chỉ biết anh không giúp được gì.
Đành phải quay về thôi.
Đang đứng lên rời khỏi, vừa đến cửa thì gặp ngay Lục Lệnh đi thẳng tới.
Lục Lệnh thấy anh đi ra từ nhà mình.
Lục Lệnh:?
Nam Lâm cười lạnh một tiếng, liếc mắt lạnh lẽo, rồi bước qua anh mà đi.
Vị hôn phu của em gái anh.
Không thèm nhìn!
Chẳng thuận mắt tẹo nào.
Lục Lệnh bối rối.
Lần đầu anh thấy Nam Lâm thái độ như vậy.
Trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Rốt cuộc chuyện gì thế này?
Anh có làm gì đâu?
–
Lâm Phiên Phiên đột nhiên biến mất là do phù mời thần.
Phù mời thần của Xuân Vân Quán.
Lần này, cô hiện thân ngay tại phù mời thần.
Cảnh tượng trước mắt là đông đảo người nhà.
Trong số đó có một gương mặt quen thuộc.
Tần Sở Lượng.
Tần Sở Lượng thấy Lâm Phiên Phiên xuất hiện, lập tức phấn khích đánh vào vai người đàn ông trung niên có năm sáu phần giống mình.
“Cha cha cha, chính là cô ấy, lần trước con đã mời cô ấy đến.”
Tần Tấn liền vỗ một cái vào trán con trai, giận dữ: “Không lễ phép, đây là tổ sư gia của con.”
Rồi ông dẫn tất cả mọi người quỳ xuống trước Lâm Phiên Phiên.
“Tổ sư gia bình an.”
Lâm Phiên Phiên quan sát tướng mạo của họ, tính toán một chút, liền bật cười.
Rồi lại nhìn xung quanh…
Một đạo quán xa hoa.
Lộng lẫy, đến cả tượng vàng của tổ sư gia cũng sáng lấp lánh.
Không, bây giờ tổ sư gia của Xuân Vân Quán là cô rồi.
Bởi vì tổ sư gia trước của Xuân Vân Quán đã phi thăng, không quản chuyện trần thế nữa, phù mời thần hiện đến tay cô, có nghĩa là cô chính là tổ sư gia của Xuân Vân Quán.
Và mười mấy người trước mắt chính là đồ đệ, đệ tử của Xuân Vân Quán.
Hoá ra… là truyền thừa gia tộc.
Cô vô cùng ngạc nhiên, hoá ra Xuân Vân Quán vẫn tồn tại, hơn nữa còn mở rộng quy mô.
Điều quan trọng nhất là, nơi đây khói hương... rất ít.
Tần Tấn là người biết suy nghĩ, biết rằng khói hương của Xuân Vân Quán không đủ nuôi sống mọi người, nên một mặt kinh doanh, một mặt xây dựng Xuân Vân Quán, tiền kiếm được đều dùng để xây dựng đạo quán và tạc tượng vàng.
Thật sự là tấm gương sáng.
Cảm động đến mức cô muốn khóc.
Tại sao mọi người xung quanh cô đều có chí hướng lớn như vậy?
Cô chỉ muốn sống thư thái thôi mà.
Xuân Vân Quán đã tồn tại, cô phải chăm lo cho khói hương hưng thịnh rồi.
Cô chỉ có thể hiện thân.
“Mọi người hãy đứng lên.”
Tần Tấn đứng dậy, nhìn Lâm Phiên Phiên, xúc động đến rưng rưng nước mắt.
“Tổ sư gia, cuối cùng ngài cũng hiện thân!”
Thật sự là cả đời chờ đợi ngài xuất hiện!
Lâm Phiên Phiên thật sự không quen được mọi người nhiệt tình như vậy, cô nhận ra rằng những người này đều hết lòng trung thành với Xuân Vân Quán.
Cô nhìn Tần Tấn.
“Những năm qua, cảm ơn ông rất nhiều.”
Vất vả kinh doanh, kiếm nhiều tiền nhưng không dùng cho bản thân, lại dồn hết cho Xuân Vân Quán.
Chỉ riêng nhiệt tình thế này... Cô cũng không nỡ sống thư thái.
Tần Tấn nước mắt nước mũi.
“Không vất vả, bảo vệ Xuân Vân Quán là sứ mệnh của gia tộc chúng tôi.”
Lâm Phiên Phiên tỏ vẻ tán thưởng: “Bây giờ, phải làm cho Xuân Vân Quán phát triển lớn mạnh hơn, tôi mời tổ tiên nhà ông lên để bàn bạc.”
Ngay lập tức, Lâm Phiên Phiên niệm một câu thần chú, một cánh cổng to lớn xuất hiện trong đạo quán.
Một thiếu niên 15 tuổi hân hoan bước ra từ cửa quỷ.
“Sư tỷ!”
Phía sau là một bé gái dễ thương: “Sư tỷ, muội nhớ tỷ c.h.ế.t mất!”
Tần Tiêu đứng im lặng trước mặt Lâm Phiên Phiên, cười e thẹn, trong mắt sáng rực hạnh phúc.
Cuối cùng anh cũng gặp lại sư tỷ.
Lâm Phiên Phiên nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, lòng dịu dàng.
Dù là Tiểu Linh hay Tần Tiêu, đều do cô nhặt về và nuôi dạy, từ bé đến lớn, giờ cả hai đã thành vương và phán quan dưới địa phủ.
Lâm Phiên Phiên mỉm cười với hai người, chỉ vào đám đông sững sờ trong đạo quán, nói với Tần Tiêu: “A Tiêu, đây là hậu thế của em, họ đã dựng lại một Xuân Vân Quán, luôn bảo vệ nơi này. Chúng ta, cần phát triển nó mạnh mẽ hơn.”
Vì đã trở thành Diêm Vương, hình dáng bên ngoài của Tần Tiêu mãi mãi không thay đổi từ khi trở thành Diêm Vương.
Hậu duệ của anh... là kết quả từ tinh huyết anh ngưng tụ trong thời gian làm Diêm Vương, mục đích để họ bảo vệ Xuân Vân Quán.
Chỉ là sau này cánh cửa giữa địa phủ và nhân gian đóng lại, không còn liên lạc với người sống, mà thông tin cũng mất dấu.
Xuân Vân Quán lâu nay đã biến mất.
Không ngờ vẫn có người kiên trì bám trụ.
Thực ra cũng không trách họ không thể cảm nhận được Xuân Vân Quán.
Thần hồn của họ kết nối với Xuân Vân Quán cổ xưa, từ khi Xuân Vân Quán bị san bằng, liên kết đó cũng đứt đoạn, Xuân Vân Quán mới không có liên hệ với họ, nên không có cảm ứng.
Thêm nữa... hậu duệ tu hành không giỏi, không thể giao tiếp với địa phủ.
Thế là lỡ dở.
Giờ có Xuân Vân Quán mới, hiển nhiên phải chăm lo tốt đẹp.
Khi đệ tử Xuân Vân Quán biết hai đứa nhỏ này là Diêm Vương và phán quan, họ không tin vào mắt mình.
Rồi vô cùng phấn khích.
Xuân Vân Quán của họ có cao nhân thực thụ rồi.
Lâm Phiên Phiên cùng người của Xuân Vân Quán bàn bạc, cần thêm hai tượng vàng nữa, một tượng là Diêm Vương, một tượng là phán quan, tượng vàng gốc là tổ sư gia của Xuân Vân Quán, Lâm Phiên Phiên không muốn thay đổi, cô chỉ cần đặt thần hồn vào tượng tổ sư gia, là có thể nhận được lễ bái.
Còn Diêm Vương và phán quan thì đặt hai bên.
Tượng vàng sẽ được điêu khắc theo hình dạng họ biến hoá.
Khoa học kỹ thuật hiện nay phát triển, chỉ cần Tần Sở Lượng cầm điện thoại chụp hình hóa thân của họ, rồi dựng theo ảnh là được.
Bước tiếp theo là vấn đề khói hương.
Cũng dễ giải quyết thôi.
Cô đăng thông tin về địa điểm của Xuân Vân Quán lên tài khoản livestream của mình.
Khách có điều gì cần tìm chủ quán ở đây.
Với độ nổi tiếng của cô, hương khói không còn là vấn đề.
“Mọi người tiếp tục bảo vệ Xuân Vân Quán, đồng thời, tăng cường nâng lực thực lực nữa.”
Cô lấy ra một cuốn bí kíp đưa Tần Tấn: “Dựa vào cuốn sách này để mọi người trong đạo quán học theo, người của đạo quán chúng ta được địa phủ ưu đãi, sẽ sống tốt hơn nhiều so với người khác. Ngoài ra…”
Cô chỉ vào một cô gái trong đạo quán: “Cô đi với tôi, tôi sẽ dạy trực tiếp.”
Tần Tương Tương không ngờ chỉ vào mình: “Tổ sư gia… ngài nói tôi ư?”
Lâm Phiên Phiên gật đầu: “Đúng, cô rất có thiên phú và đã đậu vào Đại học Đế Đô. Tôi cũng học ở Đại học Đế Đô. Tôi sẽ dành cho cô một suất được dạy trực tiếp.”