Thông tin truyện

[Dịch] tình yêu của anh sáng như biển sao

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
tình yêu của anh sáng như biển sao

Tác giả: Đinh Đương Tiểu Gia

Thể loại: Ngôn Tình , Trọng Sinh , Sủng ,

Trạng thái: Đang ra

[Dịch] tình yêu của anh sáng như biển sao

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Thế nhưng, sao anh lại không trở về? Bạc Tông, anh gạt người. Chẳng qua, điều đó không còn quan trọng nữa...... Vết máu từng chút, từng chút lan ra, Lâm Thanh An hôn mê, mơ màng mà nặng trĩu, tựa hồ thấy được anh. Anh nhíu mày, thân mặc quân phục,đi về phía cô. Anh nói: "Lâm Thanh An, không có anh ở đây, ai cho phép em lén lút khổ sở".  Lâm Thanh An khẽ cười, từ từ nhắm mắt, một giọt nước mắt theo khóe mắt trượt qua sợi tóc...... 

Bạc Tông, thế giới này lớn như vậy, không có anh, nơi nào mới là nhà của em. Cuộc sống của em không thể thiếu anh, cho nên em cùng đi với anh. Đợi em...... "Lâm Thanh An, đang giờ học lại dám ngủ, đứng lên trả lời câu hỏi này""! ""Thanh An, Thanh An, tỉnh dậy mau"". Lâm Thanh An nhíu mày, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt một người làm con ngươi cô giãn ra. Khi còn học trung học, Lam Tịch và Lâm Thanh An ngồi cùng bàn, nói đến cũng là duyên phận, hai người thế nhưng lại thi cùng một trường đại học, chẳng là, không phải cô đi ra nước ngoài sao? Nhìn thấy Lâm Thanh An tỉnh lại, Lam Tịch mắt trợn trắng: 

"Đại ca, giáo sư Tào gọi cậu trả lời câu hỏi". Lam Tịch không thể ngồi nhìn nữ sinh này đi học lại ngủ, nghĩ rằng mỗi ngày cô đều coi trọng việc học tập nhưng rốt cục lại không có. Lâm Thanh An - cô gái này, mỗi ngày đều ngủ nhiều như vậy. Tâm tư được lấp kín. Nghe thấy yêu cầu trả lời câu hỏi, Lâm Thanh An theo bản năng đứng lên. Nhìn giáo sư trên bục giảng, xung quanh là các bạn học, Lâm Thanh An hoảng hốt, cảm thấy chính mình đang nằm mơ. Duỗi tay cấu véo bản thân, cảm giác đau đớn làm cô trong nháy mắt liền tỉnh táo — đây không phải là mơ! 
Xem thêm
Thu gọn
Thế nhưng, sao anh lại không trở về? Bạc Tông, anh gạt người. Chẳng qua, điều đó không còn quan trọng nữa...... Vết máu từng chút, từng chút lan ra, Lâm Thanh An hôn mê, mơ màng mà nặng trĩu, tựa hồ thấy được anh. Anh nhíu mày, thân mặc quân phục,đi về phía cô. Anh nói: "Lâm Thanh An, không có anh ở đây, ai cho phép em lén lút khổ sở".  Lâm Thanh An khẽ cười, từ từ nhắm mắt, một giọt nước mắt theo khóe mắt trượt qua sợi tóc...... 

Bạc Tông, thế giới này lớn như vậy, không có anh, nơi nào mới là nhà của em. Cuộc sống của em không thể thiếu anh, cho nên em cùng đi với anh. Đợi em...... "Lâm Thanh An, đang giờ học lại dám ngủ, đứng lên trả lời câu hỏi này""! ""Thanh An, Thanh An, tỉnh dậy mau"". Lâm Thanh An nhíu mày, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt một người làm con ngươi cô giãn ra. Khi còn học trung học, Lam Tịch và Lâm Thanh An ngồi cùng bàn, nói đến cũng là duyên phận, hai người thế nhưng lại thi cùng một trường đại học, chẳng là, không phải cô đi ra nước ngoài sao? Nhìn thấy Lâm Thanh An tỉnh lại, Lam Tịch mắt trợn trắng: 

"Đại ca, giáo sư Tào gọi cậu trả lời câu hỏi". Lam Tịch không thể ngồi nhìn nữ sinh này đi học lại ngủ, nghĩ rằng mỗi ngày cô đều coi trọng việc học tập nhưng rốt cục lại không có. Lâm Thanh An - cô gái này, mỗi ngày đều ngủ nhiều như vậy. Tâm tư được lấp kín. Nghe thấy yêu cầu trả lời câu hỏi, Lâm Thanh An theo bản năng đứng lên. Nhìn giáo sư trên bục giảng, xung quanh là các bạn học, Lâm Thanh An hoảng hốt, cảm thấy chính mình đang nằm mơ. Duỗi tay cấu véo bản thân, cảm giác đau đớn làm cô trong nháy mắt liền tỉnh táo — đây không phải là mơ! 
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...