“Đi thôi, đừng để đám Ôn Hân chờ lâu.”
“Ừm.” Tôi chủ động cầm tay cô ấy, để cô ấy dựa vào cánh tay tôi, chúng tôi sánh vai đi ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi khách sạn, tôi phát hiện hai vệ sĩ mà Hà Khai Thành thuê lúc chiều đang giữ khoảng cách đi theo phía sau chúng tôi, họ vẫn tiếp tục công việc của mình là bảo vệ Bạch Vi.
Tôi đột nhiên nghĩ, nếu Bạch Vi không ở bên tôi thì không cần lúc nào cũng phải có hai vệ sĩ kè kè bên cạnh như vậy. Thật ra, cảm giác này rất không thoải mái, nó giống như lúc nào cũng có người đang nhìn mình chăm chú, là một loại cảm giác không có chỗ nào để ẩn trốn. Đi đến bên ngoài nhà hàng, từ xa chúng tôi đã nhìn thấy đám Ôn Hân đang ngồi ở vị trí cạnh biển.
Bạch Vi vội vàng buông tay tôi ra, đồng thời bước sang bên cạnh một bước, duy trì một khoảng cách nhất định với tôi.
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Cho họ nhìn thấy cũng không sao mà.”
Bạch Vi lắc đầu: “Không được, chúng ta biết rõ Ôn Hân thích anh, nên không thể tỏ ra quá thân mật trước mặt cô ấy được, làm như thế sẽ khiến cô ấy rất buồn. Tốt nhất chúng ta cứ như trước đi, cứ giữ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường trước mặt cô ấy đã. Chờ một thời gian nữa cho cô ấy dần nguôi ngoai rồi cho cô ấy biết sau, hoặc không cần phải cho cô ấy biết, dẫu sao một năm anh cũng chẳng gặp cô ấy mấy lần.”
Tôi suy nghĩ, rồi gật đầu: “Được, thế thì cứ giấu cô ấy trước vậy.”Nói rồi, chúng tôi duy trì một khoảng cách nhất định, đi về phía đám Ôn Hân.
“Hai người đi đâu thế? Sao cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu?” Lâm Tĩnh nhìn thấy chúng tôi đầu tiên, sau đó vẫy tay hỏi.
Tôi lắc đầu: “Lái mô tô đi dạo phía nam một vòng, trên đường phải trú hai cơn mưa, về đến khách sạn một cái là ngủ đến giờ luôn.”
Ôn Hân mỉm cười vẫy tay: “Mau ngồi xuống đi, phục vụ chuẩn bị mang đồ ăn lên rồi.”
Lâm Tĩnh có vẻ khá thích thú: “Mọi người đến đủ rồi, lát nữa lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, bảo cô ấy chụp giúp chúng ta một kiểu ảnh nhé.”
“Được đấy, đợi mang hết đồ ăn lên rồi hãy chụp.” Nơi chúng tôi ăn tối vẫn là nhà hàng lộ thiên bên bờ biển, vì ngồi ở đây có thể đắm chìm trong ánh chiều tà, ngắm mặt biển sóng gợn lăn tăn, vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp vừa thưởng thức mỹ vị.
Tôi chợt nghĩ lẽ ra tôi và Bạch Vi nên đi ăn riêng, đắm chìm trong bữa tối tràn ngập ánh sáng, như vậy sẽ lãng mạn biết bao. Nhưng bây giờ, chúng tôi đã đến đây rồi, không thể ngồi riêng một bàn được, như vậy thì không nể mặt đám Lâm Tĩnh và Ôn Hân.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, điện thoại của tôi đã đổ chuông, tôi lấy ra xem thì là Natcha gọi đến.Sau khi nói với đám Ôn Hân và Bạch Vi một tiếng, tôi đi sang một chỗ vắng người bên cạnh nghe máy.
“Cậu Dương, rất xin lỗi, tôi không bắt được Cung Chính Vinh.” Natcha áy náy nói.
Tôi cau mày: “Tại sao? Lẽ nào hắn không ở Chiêng May?”
“Không phải, lúc tôi xem camera giám sát, phát hiện hắn từng xuất hiện trong thành phố, cũng thấy hắn đã mua một vé máy bay về Hoa Hạ vào lúc sáu giờ. Chúng tôi canh chừng ở sân bay, nhưng hắn không xuất hiện, cũng không lên máy bay, sau đó thì không tìm thấy tung tích đâu nữa.”
“Nói cách khác, hắn đã phát giác được các ông muốn bắt hắn?”
“Tôi thấy không phải vì nguyên nhân này, hắn hẳn sẽ không lo lắng cảnh sát, bởi vì hắn biết chúng tôi không có chứng cứ. Có lẽ người hắn sợ là cậu, tôi đã nhìn thấy người của Bansha ở gần sân bay, bọn họ là do cậu sắp xếp đúng không? Có thể Cung Chính Vinh đã phát hiện ra người của Bansha, biết cậu rất tức giận, muốn đối phó hắn bằng bất cứ giá nào, thế nên hắn mới trốn, hoặc là đã đi xe rời khỏi Chiang Mai rồi.”
Tôi không hỏi tiếp, chỉ nhíu mày rơi vào trầm tư.Có thể suy đoán của Natcha đúng, Cung Chính Vinh hẳn là không sợ cảnh sát, hắn cũng có thể mời được luật sư giỏi, nhưng chắc chắn hắn sợ tôi không tiếc bất cứ giá nào để đối phó hắn, đó là rắc rối mà luật sư cũng không thể giải quyết được. Xem ra, tôi không nên bảo Bansha đi tìm hắn, mà nên để Natcha lặng lẽ bắt hắn.
Dù cho sau đó không thể định tội hắn thì cũng có thể khiến hắn chịu chút đau khổ.Nhưng bây giờ, có lẽ hắn đã rời đi rồi.
Sau khi phát hiện ra người của Bansha xuất hiện ở sân bay, chắc chắn hắn đã đoán được bọn họ đến tìm hắn, thế là bỏ không đi máy bay nữa, đổi thành đi xe rời khỏi Chiêng May.Hắn sẽ về nước bằng cách nào?
Đi đường bộ hay là đến một nơi khác đi máy bay? Vế trước khả năng không lớn, đi đường bộ về Hoa Hạ phải đi qua biên giới của Lan Xang, rất phiền phức, hơn nữa còn tốn thời gian mà chưa chắc có thể qua hải quan một cách thuận lợi.
Khả năng của vế sau tương đối lớn, ngồi máy bay là tiện và nhanh nhất, nhưng hắn đến đâu để đi máy bay… Nơi đầu tiên tôi nghĩ đến là Chiêng Ray, phía Bắc Xiêng La có hai sân bay quốc tế, Chiêng Ray cũng có chuyến bay về Hoa Hạ.
Nếu Cung Chính Vinh muốn về nước, khả năng lớn nhất chính là đến Chiêng Ray đi máy bay.Hơn nữa, Đỗ Minh Hào ở Chiêng Ray, đến đó có Đỗ Minh Hào bảo vệ, hắn không cần sợ người của Bansha nữa.