“Ai là người chỉ đạo chuyện này? Có phải chúng mày định lấy mạng tao không?”
Hắn ta vội vàng đáp: “Không, Yako nói chỉ cần đánh gãy tay chân của anh là được rồi.”
Nghe thấy vậy, tôi đã đoán ra ai là người chỉ huy chuyện này. Cung Chính Văn, hay cũng có thể là Cung Chính Vinh.
Em trai hắn bị gãy chân, nếu muốn trả thù tôi, khả năng lớn nhất là hắn cũng sẽ đánh gãy chân tay tôi. Lần trước ở ngoài trường sắn, suýt nữa chúng đã tìm được cơ hội.
Lúc đó, tôi không định đánh lại, vì tạm thời thấy không cần thiết, mà cũng không dễ gì làm được.
Nhưng lần này, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn chúng, kể cả là Cung Chính Vinh.
Vì chúng đã nhân lúc tôi và Bạch Vi ở bên cạnh nhau để ra tay, tôi không biết sau khi tôi bị đánh gãy chân tay, bọn chúng có làm gì với Bạch Vi không nữa.
Bọn chúng đã vô cùng quá đáng, vượt ra khỏi giới hạn cuối cùng của tôi. Vì thế, bất kỳ ai tham gia vào chuyện này, tôi đều không thể dễ dàng tha cho họ, bao gồm cả Cung Chính Vinh, hay vệ sĩ hắn mang từ trong nước sang và mấy tên người Xiêng La này.
Việc cấp bách bây giờ là hỏi rõ phía sau mấy tên người Xiêng La này có ai khác tham gia nữa không, hoặc có bối cảnh gì không.
Trước khi cảnh sát đến, tôi phải hỏi rõ những chuyện này, nếu không sau đó chắc sẽ không hỏi được.
Nhưng lúc tôi vừa định mở miệng, cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, chẳng mấy chốc, lại có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Người đến là hai tên vừa nãy lái mô tô vòng qua vành đai xanh định chặn chúng tôi lại, chúng đến khá muộn.
Nhưng khi nhìn thấy khẩu s.ú.n.g trong tay tôi, chúng lập tức dừng bước và trốn vào sau hai cái cây lớn.
Tôi sợ chúng cũng có súng, nên vội lách mình, lùi ra sau một cái cây khô, đồng thời chĩa s.ú.n.g về phía hai người vừa đến đó.
Lúc này, tên đang sợ hãi vốn ở cách tôi mười mấy mét định co giò bỏ chạy, lúc chĩa s.ú.n.g về phía lưng hắn ta, tôi do dự một lúc.
Nếu tôi nổ súng, có khả năng cao tôi sẽ hạ được đối phương, nhưng… tôi cũng sẽ phải ngồi tù vì hành động đó.
Sau vài giây đắn đo, tôi quay họng s.ú.n.g lại chĩa về chỗ mà hai người vừa đến.
Có lẽ sau khi thấy tôi không nổ súng, họ bắt đầu lùi lại, mượn sự che chắn của cây để chạy ra xa thật nhanh.
Tôi không đuổi theo, sau khi xác nhận họ đã đi xa, tôi đi đến cạnh tên thấp còi đang giãy giụa định đứng dậy, tôi lại đạp y một cú lăn quay ra đất.
“Nói, Yako là ai? Đại ca của chúng mày là ai? Từ đâu đến?”
Tên thấp còi nằm vật ra đất, hậm hực vài tiếng, rồi mới thở hổn hển đáp: “Tôi… Tôi không biết, tôi chỉ được người ta gọi đến trợ giúp thôi.”
Tôi cười lạnh: “Tao khuyên mày đừng thử thách sự nhẫn nại của tao, không tao b.ắ.n vỡ sọ đấy.”
Trong số năm người, chỉ y có súng, hơn nữa lại đi ở giữa, nên y không thể không biết gì được.
Nhưng có vẻ như y rất cứng miệng, vẫn lắc đầu nói: “Tôi thật sự chỉ được người ta gọi đến giúp, họ cho tôi 100 nghìn baht, sau đó thì tôi làm thôi.”
“Ha ha, tao thấy mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.” Nói rồi, tôi đè đầu gối lên lưng y, để y không thể cử động, rồi tôi tóm lấy tay y, sau đó tôi nhặt một cành cây nhỏ có gai lên bẻ gãy, tiếp đó đ.â.m đoạn bén nhọn vào trong móng tay y.
“A…” Y bắt đầu kêu rên và ra sức giãy giụa. Tôi dùng đầu gối đè chặt người y, sau đó bắt đầu lung lay cành gai đang đ.â.m vào trong móng tay y.
“Tôi nói… Mau dừng tay, tôi nói…” Tôi không hề dừng tay, mà vẫn tiếp tục lắc cành gai.
“Tôi chính là Yako, chúng tôi… đến từ Chiêng Ray, đại ca là… Đỗ Minh Hào.” Nghe thấy ba chữ Đỗ Minh Hào, tôi lập tức ngẩn ra.
Em trai của Đỗ Minh Cường ư? Chẳng lẽ không phải Cung Chính Vinh chỉ huy chuyện này, mà là Đỗ Minh Hào sao? Nhưng tôi với gã không thù không hằn, tại sao gã lại muốn đánh gãy tay chân tôi?
Lẽ nào gã quen Cung Chính Vinh, đã nhận tiền để giúp hắn làm chuyện này? Cũng có thể. Nhưng chắc chắn Đỗ Minh Hào biết tôi, vì lần trước chúng tôi từng gặp nhau.
Chắc hẳn gã sẽ điều tra rõ về những người có qua lại với Đỗ Minh Cường.Nếu đã biết tôi là bạn của anh trai mình, nhưng gã vẫn sai người tìm tôi, có lẽ không chỉ đơn giản là làm việc giúp Cung Chính Vinh.
Có thể gã muốn nhân cơ hội trừ khử đối tác của anh trai mình, hoặc lấy chuyện này để ra oai với Đỗ Minh Cường, để chọc giận ông ta hoặc là nguyên nhân khác. Từ lúc gặp nhau lần trước, tôi có thể nhìn ra sự phách lối và kinh thường trong ánh mắt của Đỗ Minh Hào.
Gã là kiểu người dễ nóng giận và nổi điên. Có lẽ gã không định lấy mạng tôi, chỉ cần đánh gãy tay chân tôi, cơ bản đã có thể đạt được mục đích rồi. Gã không dám ra tay ở Chiêng May, vì nơi đó là địa bàn của Suchat.
Nếu ra tay ở Phuki thì Suchat không lo được xa đến vậy, nên không đến mức bị ông ta trả thù.