{{ msgSearch }}

Chương 299

Tiểu Thư Máu Lạnh

Đang Cập Nhật 1065 Chữ 26/01/2025 19:41:36

Dọc đường đi, không ai trong cả hai lên tiếng nói gì.Sau khi tiến vào bãi cỏ, tôi thấy cô ấy đột nhiên rụt chân lại mới nhận ra cô ấy đang đi chân trần, hình như giẫm phải thứ gì đó.

 

“Đi dép của tôi này.” Tôi cởi đôi dép lê của khách sạn ra xếp ngay ngắn trước mặt cô ấy.“Không sao, không cần đâu!”

 

“Yên tâm, tôi không bị hôi chân đâu. Xỏ vào đi, nếu không giẫm phải mảnh thủy tinh hay đầu đinh gì đó sẽ đau lắm đấy. Đừng lo cho tôi, da chân tôi dày lắm, không bị thương dễ như vậy đâu.”

 

Cô ấy không kìm được nên phải che miệng cười vài tiếng, sau đó nói “cảm ơn” rồi mới xỏ vào đôi dép lê rõ ràng to hơn chân cô ấy mấy số.

 

Sau khi đến vành đai xanh – nơi cách xa bãi biển và có chỗ ngồi thư thả, tôi ngồi xuống ghế, lấy bao t.h.u.ố.c lá thơm ra lắc lắc: “Không để tâm nếu tôi hút thuốc chứ?”

 

“Không sao đâu, bố tôi cũng hút, ngửi nhiều thành quen rồi.”

 

“Cứ bắt con gái hút thuốc gián tiếp như vậy không tốt tí nào, người làm bố như thế, cô nên mắng ông ấy.” Tôi đùa một câu rồi châm thuốc, hút một hơi thật sâu. Ôn Hân lại bật cười khúc khích.

 

Thấy không khí đã dịu đi khá nhiều, tôi do dự trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ôn Hân, à ừm… Tôi cảm thấy không hiểu lắm, rõ ràng trước đó chúng ta không tiếp xúc quá nhiều, tại sao cậu… Sao cậu lại thích tôi chứ?”

 

Ôn Hân cúi đầu, vén lọn tóc bị gió biển thổi tứ tung ra sau tai, nở nụ cười rất điềm nhiên: “Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vì cậu khá đặc biệt, cũng có thể là vì thích một người chẳng cần đến lý do gì cả.”

 

“Liệu có phải là ảo giác không?” 

 

Tôi thử gợi mở, “Ví dụ như… Ví dụ như lúc đó cô nhìn thấy tôi và Lâm Lạc Thủy hẹn hò, thấy hình như tôi đối xử với cô ấy rất tốt, hình như rất ngọt ngào, sau đó sinh ra một dạng ảo giác.”

 

Cô ấy lắc đầu ngay, không hề do dự: “Không, không thể nào là ảo giác, nếu không cũng không đến mức độ nhiều năm rồi mà tôi vẫn… Không quên được cậu.”

 

Tôi quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn cô ấy, rồi lại rít một hơi thuốc. Lần đầu tiên phát hiện ra mình được người ta yêu thầm, cảm giác này rất kỳ lạ, đã vậy đối tượng còn là cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất như Ôn Hân.

 

Nếu tôi không thích một ai, có lẽ tôi sẽ cảm thấy vui vẻ, phấn khích, nhưng bây giờ… Tôi không thể nói rõ được cảm giác đó rốt cuộc là gì, tóm lại tâm trạng rất phức tạp. Nhưng mà…

 

“Nhưng mà, tôi có người trong lòng rồi.” Do sự hồi lâu, tôi vẫn gom đủ can đảm để nói ra câu ấy.

 

“Tôi biết, cậu thích giám đốc Bạch.” Nằm ngoài dự đoán của tôi, Ôn Hân không tỏ ra buồn bã, sắc mặt cô ấy rất bình tĩnh, giọng điệu khi nói câu này cũng rất bình thường.

 

Có lẽ, chẳng qua là vì cô ấy giấu nỗi buồn dưới đáy lòng.Tôi không phản bác câu nói này, bởi vì vốn dĩ tôi muốn nói cho cô ấy biết, tôi đã có người trong lòng.

 

Ôn Hân lại vén tóc, cô ấy nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, tôi không nên nói cho cậu. Tôi nên vùi nó trong sâu thẳm thâm tâm, từ từ gặm nhấm hết.”

 

“Không, sau khi nói ra có lẽ cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút. Dù bây giờ có lẽ cậu rất buồn, nhưng sau này cậu sẽ không thấy hối hận, sẽ không ân hận vì mình đã không có dũng khí làm thử. Khi muốn làm một việc gì đó, mỗi người chúng ta phải thật dũng cảm tiến lên, dù cho có thất bại thì chí ít cũng không hối hận, không phải sao?”

 

“Ừ, cậu nói đúng, ít nhất tôi cũng đã cố gắng theo đuổi nó.” 

 

Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ với tôi, nụ cười ấy rất đẹp: “Cậu với giám đốc Bạch rất xứng đôi, hai người nhất định sẽ hạnh phúc.”

 

“Cảm ơn.”

 

“Vậy…cậu có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra không? Tôi không muốn sau này cảm thấy bối rối khi gặp cậu. Dù không thể làm người yêu, làm bạn cũng được mà.”

 

“Ừ, tôi chả nhớ đã xảy ra chuyện gì nữa, vừa nãy cậu có nói chuyện gì quan trọng à?”

 

“Ha ha…không có gì quan trọng đâu.”

 

“Vậy thì tốt, tôi còn tưởng là mình đã bỏ lỡ chuyện gì đặc sắc lắm cơ.”

 

“Có phải cậu đang cười nhạo tôi không.”

 

“Đâu có đâu.”

 

“Được rồi, tôi tạm tin cậu.”

 

“Phải rồi, tôi rất tò mò, chẳng lẽ lúc đầu cậu không biết chuyện giám đốc Bạch không đứng ra làm chứng sao? Nếu biết thì cậu phải hận cô ấy mới đúng chứ, sao lại thích cô ấy được? Hơn nữa tôi nhìn ra được, cô ấy cũng rất thích cậu.”

 

Nghe thấy câu hỏi này, tôi không kìm được mà bật cười, đây mới chính là một câu chuyện đặc sắc.

 

“Cậu biết mà, tôi là một người rất hay tò mò.” Ôn Hân nói, quả thực mặt cô ấy cũng tràn đầy sự tò mò.

 

Tôi phà khói sang một bên, nói: “Có lẽ là do oan gia ngõ hẹp, hoặc cũng có lẽ là do duyên phận. Sau khi ra tù tôi đi tìm việc thì vừa hay vào Phần mềm Trí Văn làm việc. Lúc đó tôi không biết cô ấy làm việc ở công ti đó, lúc gặp mặt cô ấy không nhận ra tôi, tôi nói cô ấy mới nhớ ra.”

 

“Sau đó cô ấy muốn bồi thường cho tôi năm triệu tệ, nhưng lúc đó tôi vô cùng hận cô ấy, muốn đánh cô ấy, thậm chí muốn…muốn xé rách quần áo cô ấy, cô biết mà, là cái đó, cái đó đó.”

 

Mồm Ôn Hân há thành hình chữ O: “Đừng nói là cậu đã làm điều đó… điều đó với cô ấy rồi đấy nhá?”

Sưu Tầm, 26/01/2025 19:41:36

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện