Một người tò mò: “Bọn họ đang nói gì vậy? Tiểu Linh Thông Đại Linh Thông gì cơ?”
Một người khác nói tiếp: “Nghe nói người Trung Châu cầm một cái hộp nhỏ ở trong tay, hình như đồ vật đó có thể lập tức truyền tin tức ra ngoài, thứ đó tên là Tiểu Linh Thông.”
“!!!”
“Lập tức truyền ra ngoài?”
“Đúng vậy, bọn họ nói như vậy.”
“Chết tiệt, mau đi báo cho gia chủ, người Trung Châu có đồ tốt, đúng rồi, ngươi có nghe thấy bọn họ nói mua Tiểu Linh Thông ở đâu không?”
“Hình như là Tam Đại Các ở Hoàng Thành Trung Châu.”
“Bỏ đi, ta đi tìm gia chủ, còn ngươi mau chóng đi Hoàng Thành xem còn không, đừng để bọn họ cướp hết.”
Tam Đại Các ở Hoàng Thành vẫn chưa biết ngưỡng cửa nhà mình lại sắp bị giẫm nát.
Bọn họ còn đang buồn rầu vì Khương Trúc không có ở đây.
“Không có chip, chúng ta đã làm ra rất nhiều Tiểu Linh Thông, nhưng không có chip.”
“Đại sư Niệm Nhất đi đâu vậy? Sao vẫn chưa trở về?”
Luyện khí sư ở Luyện Khí Các sắp nổ tung rồi, người bán hàng ở Tam Đại Các cũng sắp nổ tung, tu sĩ Trung Châu cũng sắp nổ tung.
Từ sau đêm hôm đó, có rất nhiều người dù phải đập nồi bán sắt cũng phải mua Tiểu Linh Thông, không ngừng thúc giục ở trước cửa Tam Đại Các, người bán hàng không lấy được hàng hoá, cũng chỉ có thể thúc giục luyện khí sư.
Nhưng kỹ thuật cốt lõi của chip chỉ có Khương Trúc biết, điều này dẫn đến việc có rất nhiều vỏ rỗng được tạo ra nhưng lại không được đưa vào sử dụng, vì bọn họ không có bộ phận quan trọng nhất.
Luyện khí sư gấp đến đổ mồ hôi, nhưng chẳng có cách nào khác.
Không phải bọn họ không cố gắng, mà là cái chip đó quá trừu tượng, bọn họ căn bản không nghiên cứu ra được.
Những bộ phận khác của Tiểu Linh Thông là do Khương Trúc chỉ dạy tận tay mấy tháng bọn họ mới học được, bây giờ bảo bọn họ nghiên cứu chip - thứ khó nhất, họ hoàn toàn không hiểu.
“Luyện khí sư! Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, sao vẫn chưa có lô hàng thứ tư?!” Dưới lầu lại vang lên tiếng hò hét.
Nhóm luyện khí sư lặng lẽ lau nước mắt: “Đại sư Niệm Nhất, nếu ngài còn không về, chúng ta sẽ bị đám người này ăn mất.”
Bên kia, Đại sư Niệm Nhất được bọn họ luôn nhắc đến còn đang nằm trên bãi cỏ giả chết.
“Ta nói này, rốt cuộc chúng ta ra ngoài kiểu gì đây?” Không hiểu sao có thể phá vách đá từ bên ngoài, nhưng từ bên trong làm thế nào cũng không phá được.
Ma Vương duỗi chân, nhắm hai mắt lại ậm ừ nói: “Không biết.”
“Không được, ta lại đi xem xem.”
Khương Trúc không nằm yên được nữa, mặc dù nàng đã đi quanh chỗ này năm sáu vòng, chỉ thiếu điều đào đất lên để xem, nhưng nàng vẫn muốn thử xem có thể tìm được manh mối để ra ngoài hay không.
Ở đây chỉ có thảo nguyên mênh mông, thỉnh thoảng sẽ có vài cây con, trái cây trên đó đã bị Khương Trúc và những người khác hái sạch.
“Sao hoa màu đỏ nhà mi cứ phải mọc giữa một đám hoa màu xanh vậy?”
“Linh lực dồi dào như vậy, mà mi vẫn lùn tịt, mấy ngày trước cũng cao như thế này, không cao lên được chút nào cả, không biết cố gắng.”
Khương Trúc lải nhải suốt dọc đường, gặp gò đất cũng phải chê hai câu.
“Ài, thật không hiểu các ngươi lớn lên kiểu gì, cứ nhất định phải trọc lóc giống Địa Trung Hải…”
Đang nói, Khương Trúc đột nhiên dừng lại.
Đợi đã.
Nàng vội vàng vòng trở về, vừa đi vừa bới cỏ, lại thấy không nhìn rõ bèn ngự kiếm bay lên không trung.
Đứng ở trên cao, tầm nhìn rộng hơn.
Toàn bộ thảo nguyên hình như giống một bàn cờ, các loại linh thực biến thành quân cờ, tạo nên pháp tắc của toàn bộ không gian, những cây con phân bố khắp nơi theo quy luật, cân bằng âm dương của trời đất.
Đây rõ ràng là Thiên Địa Mẫu trận!
Khương Trúc lập tức mừng như điên, bay thẳng tới trung tâm trận pháp rồi ngồi xếp bằng xuống.
Thiên Địa Mẫu trận do Thiên Trụ chuyển hoá mà thành.
Theo truyền thừa, cách duy nhất để câu thông với Thiên Trụ là thông qua Thiên Bia.
Gió thổi nhẹ nhàng, từng phiến cỏ nghiêng ngả theo làn gió, thời gian như chậm lại.
Khương Trúc ngồi xếp bằng trên mặt đất, cả người như thể hoà làm một với xung quanh.
Nàng có thể cảm nhận được linh lực ra vào trong cơ thể, cũng cảm nhận được có thứ gì đó lăn trên người nàng, những đoá hoa nảy mầm trên người nàng, những ngọn cỏ mảnh mai chui ra từ lỗ chân lông nàng.
Một con chim đậu trên người nàng mổ con bướm đang đậu trên đoá hoa, toàn bộ bướm trên thảo nguyên đột nhiên bay lên, con chim bị đoá hoa điên cuồng sinh trưởng bao phủ.
Rõ ràng không có máu, nhưng trong tầm mắt không còn con chim kia nữa. Bất chợt, những đôi mắt dày đặc kia đột ngột quay lại, trong lòng nàng cả kinh.
Bị chúng nó phát hiện rồi.
Thế là nàng bắt đầu chạy thục mạng, cỏ ở phía sau càng ngày càng cao, càng ngày càng có nhiều hoa nở, bướm cũng ùa về phía nàng.
Nàng không dừng lại một phút giây nào, dù chạy càng ngày càng chậm, càng chạy càng mệt, nàng há miệng thở phì phò, còn đường phía trước càng lúc càng xa.
Đại địa nơi này nuôi dưỡng chúng nó, sao có thể giúp nàng được?
Khương Trúc tuyệt vọng.
Nàng nhắm hai mắt chờ cái c.h.ế.t ập đến, đột nhiên sau lưng bị ai đó đẩy một cái, vừa mở mắt ra, khắp nơi đều là bướm.
Phía sau có một con chim há to miệng, nên chúng liều mạng chạy về phía trước, nàng cũng buộc phải chạy theo dòng người.
Cứ chạy mãi, chạy mãi, mãi cho đến khi nàng nhìn thấy có gì đó c.h.ế.t ở phía trước, nhưng nàng không nhìn rõ đó là gì, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.
Nàng rất đói, nên đã ghé vào đoá hoa liều mạng hút máu.
Cuối cùng con bướm vẫn chết, c.h.ế.t ở trong tay nàng, t.h.i t.h.ể thối rữa biến thành chất dinh dưỡng, từng tảng lớn hoa cỏ từ trong t.h.i t.h.ể hư thối giãy giụa đ.â.m chồi non.
Từng giọt nước mắt của Khương Trúc nhỏ xuống, phía sau có người nói nàng không thể tiếp tục đi về phía trước, nhưng nàng không thể khống chế bản thân.
Nàng quay đầu, thấy phía sau không một bóng người, nàng chạy khắp nơi, muốn tìm ra thứ gì đó, nhưng cuối cùng đều không có kết quả.
Nàng đứng tại chỗ gào thét: “Rốt cuộc ngươi là ai——?!”
“… Ta là ai?”
Rốt cuộc đây là đại địa, hay là chim bay, hoa cỏ, hay là… con bướm thối rữa.
Ý thức nàng trở về từ không gian to lớn, phía sau xuất hiện một tấm bia đá không chữ, ở trước mặt nàng, một trụ ngọc thông thiên đột ngột mọc từ dưới đất lên.
Ánh sáng dịu dàng chiếu khắp không gian, Nguyệt Hoa bay qua, Ma Vương mơ màng đứng dậy, Lôi Thần lơ lửng ở không trung… Hết thảy đều bị ấn nút tạm dừng.
Thiên Bia ở phía sau tản ra khí tức không khác gì Thiên Trụ.
Khương Trúc đứng dậy từ trên mặt đất, nàng lau nước mắt trên mặt, bước nhanh đến trước mặt Thiên Trụ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thiên Trụ sinh, trời đất mở, Thiên Trụ tụ, linh lực khởi… Thiên Trụ tụ, linh lực khởi… Ta biết rồi!”
Nàng vừa duỗi tay, Thiên Trụ vốn là hư vô lập tức ngưng tụ lại thành thật.
Đúng lúc này, phía sau Thiên Bia phát ra tiếng nổ vang, tựa như đang lôi kéo với thứ gì đó.
Khương Trúc nhắm chặt mắt, đặt tay lên Thiên Trụ như đang tìm kiếm gì đó, khoé miệng nàng hơi cong lên.
Một loại sức mạnh kỳ lạ khiến người ta giật mình đang lưu chuyển giữa Thiên Trụ, Thiên Bia và Khương Trúc, Thiên Địa Mẫu trận trên mặt đất nhanh chóng chuyển động
Một lúc sau, Thiên Trụ dần trở thành hư vô, mà Thiên Bia cũng ẩn vào hư không.
Khương Trúc vẫn giữ động tác duỗi tay, trên mặt vẫn còn nụ cười chưa thu lại, ba người Nguyệt Hoa, Ma Vương, Lôi Thần đã đến trước mặt nàng.
Ma Vương cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Sao tự nhiên lại một mình đứng đây cười ngớ ngẩn?”
Nụ cười trên mặt Khương Trúc càng tươi hơn: “Không có gì, ta biết làm thế nào để ra ngoài rồi, chúng ta mau về Trung Châu thôi.”
Ma Vương thấy nàng hưng phấn chạy về phía trước, khó hiểu tự hỏi hai câu: “Sao cứ lẩm bẩm một mình thế nhỉ.”
“…”