{{ msgSearch }}

Chương 14: Đèn Tước Vân Và Màn Rối Ảnh(2)

Tiên Trên Trời (c)

Conseatx 2232 Chữ 27/11/2024 04:45:40

Chương 14: Đèn Tước Vân Và Màn Rối Ảnh(2)

“Xin hỏi các hạ là?” – Tiểu Cẩu bình tĩnh hỏi thăm.

Người tu sĩ Chân Diễm cười hiếu khách và đáp lại:

“Tại hạ Khư Khuê, khừm, lão bản của Khư Khuê Các này.”

“T-thật vậy?”

“Các hạ không tin ta sao?”

“A. Không không. Chỉ là tại hạ có cảm giác hơi chút bất ngờ.”

Người tự gọi mình là Khư Khuê nhếch miệng, quay mặt vào trong sảnh đường của Khư Khuê các mà gọi lớn:

“Mân Côi!” – Hắn ta gọi liên tiếp hai lần, giọng khá to và rõng rạc, khiến cho nhiều người đi đường cùng với khách mua hàng lúc này cũng phải quay ra nhìn hắn.

Và sau khoảng sáu, bảy nhịp thở từ khi người tự gọi mình là Khư Khuê gọi, một nữ tu vóc người cao lớn, làn da màu mật, mông ngực nở nang, vái dài xé tà, tóc đen cột ngựa, trên mắt có đeo kính tròn bước ra từ phía trong sảnh.

Tiểu Cẩu nhìn thấy nữ tu to lớn này mà giật mình thất kinh.

“Là người Bắc Hoang?”

Tại lục địa Linh Hà, Bắc Hoang là một trong hai Địa Vực khắc nghiệt nhất. Cả người lẫn thú ở nơi đó, vì để thích nghi và sinh tồn nên phải vận động cực kỳ nhiều.

Thành ra sau biết bao tuế nguyệt và thế hệ, những sinh linh ở Bắc Hoang đã sớm có vóc dáng cơ thể to lớn so với những giống loài cùng loại ở các địa vực khác. Và nhân tộc Bắc Hoang cũng không phải là ngoại lệ.

Thấy được chưởng quỹ của mình ra đón, người gọi mình là Khư Khuê cười phởn, dang rộng tay lao tới:

“Ôi Mân Côi, suốt một đêm không gặp mà ta thấy nhớ cô đến gia riế--”

Pặc!

Trước cái ý định ôm hôn giữa thanh thiên bạch nhật của chủ nhân nhà mình, nữ tu tên Mân Côi chỉ vươn thẳng tay ra cản mặt Khư Khuê lại. Cánh tay mạnh mẽ của cô lúc này đang nổi đầy gân guốc, trong khi sắc mặt của cô thì vẫn cứ lạnh như tiền:

“Vì sao công tử bây giờ mới về? Chuyện bên đó thế nào rồi?”

*Híttt*

“Ôi Mân Côi. Mau vào pha trà đi, *hítt* chúng ta có khách.” – Trông Khư Khuê lúc này có vẻ đang rất tận hưởng việc bị nhân viên của mình bóp méo mặt.

Nghe được yêu cầu đó, Mân Côi vận thêm lực, bóp mạnh tay hơn, trầm giọng gầm gừ:

“Lại mấy công tử bột tham lam vô tích sự hôm trước sao? Công tử đã hứa là không dẫn chúng về rồi mà!”

Khư Khuê bắt đầu thở dốc vẻ vui sướng:



“Hừm, không phải đâu Mân Côi. Lần này là. *hítt*. Một người bằng hữu ta mới quen. Mau pha trà. Mlem. Ồ! Hôm nay cô thoa Oải Chi Hương sao, ta rất thích.”

Trước cái cảnh tượng này, vẻ mặt của Tiểu Cẩu khá là dửng dưng. Thế nhưng đám đông xung quanh đây lại có những thái độ khác, thành ra có rất nhiều tiếng xì xào bắt đầu cất lên.

Điều đó khiến cho nữ tu tên Mân Côi để tâm. Cô cảm thấy rằng sự lộn xộn này có thể sẽ làm ảnh hưởng đến doanh thu của tháng của Khư Khuê Các, nên đành thở dài than khổ, rồi buông tay ra khỏi mặt của chủ nhân mình và cúi đầu:

“Trà gì thưa công tử?”

“À, cái gì đó mát mát là được.”

Tiểu Cẩu có thể thấy được rõ cái bản mặt thất lạc và tiếc nuối, hệt như một đứa trẻ đang ăn kẹo ngon thì b·ị b·ắt dừng lại của Khư Khuê khi được Mân Côi thả ra.

Và hắn quyết định sẽ vẫn thể hiện ra một thái độ dửng dưng và không đánh giá sở thích cá nhân của người khác, như thế là không tốt.

Nữ tu tên Mân Côi quay trở vào lầu các, Khư Khuê cũng khôi phục lại vẻ điềm đạm vô tư rồi đưa tay mời Tiểu Cẩu:

“Khiến các hạ chê cười rồi. Mời vào thưởng thức chút trà với tại hạ.”

Tiểu Cẩu cười nhạt xã giao, định từ chối:

“Ha ha, không dám phiền các chủ. Tại hạ thực ra chỉ là muốn mua ít vật liệu, mua xong thì phải trở về ngay nên khó lòng mà nán lại.” – Hắn cảm thấy mình không nên dây vào tên này thêm chút nào nữa.

Khư Khuê nghe vậy, liền trông có vẻ thoáng buồn, cố gắng giữ chân người bằng hữu mà hắn mới gặp:

“Bình thủy tương phùng, gặp được là duyên. Đồng thời các hạ cũng là khách nhân của tệ tiệm, chúng ta có thể vừa uống trà đàm đạo, vừa bàn về việc làm ăn cũng được mà. Chẳng lẽ các hạ không để cho Khư Khuê này thực hiện bổn phận của chủ nhà sao?”

Tiểu Cẩu bắt đầu cảm thấy phiền, liền làm ra một vẻ mặt thất lạc để đòn chốt hạ:

“Ha ha, các chủ học thức sâu rộng, tấm lòng hào sảng thật là đáng quý. Thế nhưng tại hạ chỉ là đến hỏi thử xem bản các có bán tơ của Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù không mà thôi. Chứ một phàm nhân như ta, nào có thể làm ăn được cùng ngài.”

“Ồ.” – Khi nghe được những lời này, Khư Khuê tỏ vẻ ngạc nhiên, ngó vào trong sảnh các một chút rồi quay ra hỏi lại Tiểu Cẩu:

“Hẳn là có người giới thiệu cho các hạ đến tệ tiệm… Chính xác hơn là do các hạ đã nghe nói về bức tượng kia.” – Hắn chỉ vào trong đại sảnh

Tiểu Cẩu nghe thế liền cau mày, ngước nhìn theo hướng chỉ tay của Khư Khuê các chủ.

Hắn thấy được ở chính giữa đại sảnh rộng lớn, tấp nập người nói cười, giao dịch của Khư Khuê Các, có đặt một bức tượng thủy tinh trong suốt của một con nhện khổng lồ, cao tầm khoảng hai trượng.

Trông thấy đúng thật là những con mắt của con nhện này được đính bằng ngọc thạch, Tiểu Cẩu liền vui mừng gật đầu:

“Chính là nó.”

Khư Khuê nhìn Tiểu Cẩu và mỉm cười:

“Phải chăng các hạ chưa từng nhìn thấy Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù bao giờ?”



“A!” – Tiểu Cẩu gãi đầu, cười khổ:

“Các chủ đoán thật đúng. Tại hạ đúng là chưa từng thấy thứ này bao giờ. Tượng của nó đây ư? Tỉ lệ bao nhiêu vậy? Ha ha, hẳn là loài nhện này không to đúng bằng như này đấy chứ?”

“Hừm. Đương nhiên tượng này chỉ phóng đại, chứ kích thước thật của loài này thì bé hơn.”

“Ha ha, nghe thật thú vị. Vậy tệ các có bán tơ của chúng chứ? Ta đang rất muốn mua một vài cuộn.”

“…” – Khư Khuê nhìn Tiểu Cẩu thật sâu, hỏi:

“Các hạ có nói mình là một lữ khách giang hồ đúng không?”

“Đúng là tại hạ có nói vậy? Ý các chủ là…”

“Hừm. Tơ của loài nhện này tuy khá bền thế nhưng khả năng dẫn linh rất kém. Nên ở những châu khác, thì cùng lắm cũng chỉ được dùng để đan khăn tay hay quần áo phàm dụng.

Còn ở Lâm Viên Châu này thì hầu như chẳng có ai bán…

Nói chung chỉ là một thứ tài liệu cấp thấp. Nhưng ta lại thấy các hạ có vẻ như đang nhất định muốn mua chúng, vì sao vậy? Kh-ừm, thứ lỗi vì tính ta hay tò mò, các hạ quên đi cũng được.”

“À, cũng không có gì. Chẳng qua là ta mới mua được một món đồ chơi để làm quà lưu niệm mà thôi. Chẳng may nó bị hỏng mất nên cần phải đi sửa.”

“Một món đồ chơi ư?... Hẳn nó phải rất cũ. Tuổi thọ ít nhất trên mười năm đi.”

“! S-sao các chủ biết?”

“Ài.” – Khư Khuê đặt tay lên vuốt ve bức tượng dị thú trước mặt, đáp:

“Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù không phải là một loại thú hiếm.

Nhưng chỉ là chúng ít sống ở vùng nóng ẩm và có nhiều chim chóc như Lâm Viên Sơn, nên số lượng ở đây là cực kỳ ít.

Đã vậy trong mắt tu sĩ nơi đây, thì loài nhện này lại chẳng có công dụng gì nhiều nên hầu như chẳng có ai quan tâm và biết đến chúng…

Cho đến mười lăm năm về trước, cái tên của loài nhện này đột nhiên ngang trời xuất thế ở khắp Huyền Phượng Chi Quan trong một khoảng thời gian ngắn, tựa như là một vệt cô tinh vừa mới lóe sáng rực rỡ thì đã nhanh chóng bị lụi tàn.

Để rồi một lần nữa, tên của loài nhện này lại bị người nơi đây quên đi mất.

Và những đồ vật được làm ra bằng những thứ liên quan đến loài nhện này mà còn tồn tại đến tận bây giờ, thì đều khá cũ nát và hỏng hóc.”

Tiểu Cẩu bỗng cảm thấy được có chút gì đó t·ang t·hương từ giọng điệu của người các chủ, liền hỏi:

“Đã có chuyện gì xảy ra?” – Lời vừa dứt, hắn ngay lập tức chẳng hiểu vì sao mình lại quan tâm và hỏi?

Khư Khuê bĩu môi lắc đầu một cách thản nhiên:



“Mấy chuyện thường nhật của giới tu sĩ mà thôi. Và nếu các hạ muốn mua tơ của Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù thì đúng thật là khá đáng tiếc, bởi vì tệ tiệm không có bán.”

“… Vậy ư.” – Tiểu Cẩu không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên hay thất vọng. Hiện tại, tâm trí hắn vẫn đang bị bủa vây giữa khá nhiều những nghĩ suy và thắc về chính bản thân mình.

Thế nhưng Khư Khuê lại tưởng hắn đang thất vọng vì không mua được vật mình cần, vội giải thích thêm:

“Hà hà, các hạ chớ có thất vọng. Tuy tệ tiệm không bán, thế nhưng không có nghĩa là chỗ khác không có. Ở một thôn làng gần Lưu Hương Thành này có một người hiện tại vẫn còn đang nuôi Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù. Và bức tượng trong kia cũng là được lấy nguyên mẫu từ chỗ đó.”

Tiểu Cẩu sực tỉnh, gặng hỏi lại:

“Thật chứ? Mong các chủ chỉ cho tại hạ chi tiết.”

“Dễ thôi, đó là thôn làng đầu tiên ở gần cổng bắc thành thành này. Nếu đi bộ từ đây, thì chắc tầm một – hai canh giờ là đến.”

Tiểu Cẩu bị cuốn hút theo lời chỉ dẫn của Khư Khuê mà đảo mắt nhìn về phía bắc.

Tuy hắn vẫn chưa phán đoán được thật giả ra sao, thế nhưng hắn vẫn có cảm giác muốn tới đó xem thử. Rồi hắn cúi đầu với người các chủ, cảm tạ hắn:

“Cảm tạ các chủ đã chỉ đường.”

“Có gì to tát đâu. Nhưng có vẻ như tại hạ không thể cùng uống trà đàm đạo cùng với các hạ được rồi.”

“Ài, quả thật là đáng tiếc. Thôi thì như vậy đi. Khi nào làm xong chuyện của mình, tại hạ sẽ lại tới quấy quả các chủ một phen, xin ngài lúc đó đừng ghét bỏ.”

“Ha ha, ta sẽ đợi các hạ.”

Xong rồi Tiểu Cẩu chào tạm biệt Khư Khuê, rồi nhanh chóng cầm cái đèn lồng và bọc vật liệu của mình rời đi mất. Và tất nhiên là chẳng đời nào mà hắn muốn quay lại cái nơi này để gặp tên tu sĩ biến thái tên Khư Khuê kia!

Khi hắn vừa mới rời đi chưa lâu, thì nữ tu tên Mân Côi đã lại bước ra, nói với Khư Khuê:

“Trà đã xong rồi thưa công tử.”

Khư Khuê mỉm cười, than thở đáp:

“Tiếc quá, hắn ta đi rồi.”

Mân Côi cau mày, nhìn về hướng mà chủ nhân mình đang nhìn. Cô chỉ thấy nguyên một dòng người đông đúc đang đi lại đó đây, rồi lên tiếng khiển trách:

“Vậy để Mân Côi dọn dẹp. Nhưng ngài cũng nên ngừng cái thói quen gặp ai cũng tay bắt mặt mừng, rồi nhận là bằng hữu đi. Từ lúc mở lầu các này buôn bán, thì ngài đã cũng đã kết được gần trăm tên hồ bằng cẩu hữu, suốt ngày tới ăn chực ở đây rồi.”

Khư Khuê ngước nhìn lên người chưởng quỹ xinh đẹp, cao hơn hắn hẳn một cái đầu này và bảo:

“Ôi Mân Côi kiều diễm của ta. Đa phần bọn họ đều là đang chực chờ cô thì có.”

“… Không tới lượt chúng đâu.” – Nói rồi Mân Côi quay đầu trở vào. Cô phân phó công việc cho một giá·m s·át ở đó, rồi tự động bước lên tầng ba của Khư Khuê Các, tới thẳng phòng riêng của các chủ và chờ đợi.

Ở chỗ tượng hai con dị thú, Khư Khuê vẫn cứ nhìn về hướng mà Tiểu Cẩu rời đi. Miệng hắn vẫn giữ vẻ mỉm cười, còn ánh mắt thì thâm sâu nhiều tính toán.

Thế nhưng những việc đó lại chẳng là cái gì so với cơn thèm khát xác thịt, giờ đã mãnh liệt đến khó thể kiềm chế nơi hạ bộ đang cương cứng vô cùng của hắn.

Ném hết mọi thứ ra khỏi đầu, Khư Khuê hưng phấn đi vào trong đại sảnh và chạy thẳng lên phòng riêng của mình với một thân pháp nhanh đến nỗi chẳng một ai ở đây có thể nhìn thấy.

Sưu Tầm, 27/11/2024 04:45:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện