Chương 12: Độc Thoại Và Độc Thoại
Trời lúc này đang chuẩn bị vào trưa. Và con khôi lỗi ưng khổng lồ của thuyền trưởng Phong Ưng cũng vừa mới quay trở lại thuyền Thập Niên Phi Yến.
Thuyền trưởng Phong Ưng vươn vai than vãn:
“AAA, về được đến nhà thật là tốt. Quả thật là xui xẻo, tự dưng hôm nay lại đổi tu sĩ tuần không, đã vậy còn là một đám Cương Vũ lần đầu xuống núi với chán chứ. Báo hại chúng ta bây giờ mới về được đến đây.”
“Nhưng chẳng phải là từ đầu huynh đã bảo là mình có quyền phi hành trong thành này sao? Hóa ra là nói xạo.” – Tiểu Cẩu bĩu môi phản bác.
Thuyền trưởng Phong Ưng nhanh chóng giải thích:
“Có thật mà. Chẳng qua là bị tịch thu mất rồi. Với lại cũng lâu rồi thành Lưu Hương không có lứa Cương Vũ nào mới tới, thành ra toàn là người quen. Nên ca cũng không muốn bỏ tiền ra đi xin lại.”
“Vậy là lỗi tại huynh.”
“Cái gì chứ? Nếu khi đó không phải nhờ ta tốn nước bọt để giải thích những “phong tục” ở nơi đây, thì đám chúng nó còn chặn đường chúng ta thêm dài dài. Hừ, đúng là một lũ chim non mới rời tổ, còn phải học nhiều thứ lắm.”
“Có mà huynh say rượu bay ẩu nên bọn họ không tin thì có. Đáng lẽ nên để Đoan Cực cầm lái cho.” – Tiểu Cẩu chợt quay ra nhìn Đoan Cực, hỏi:
“Ta nói phải không?”
Thế nhưng khác với bình thường, lần này Đoan Cực không phản ứng lại những lời của Tiểu Cẩu, mà chỉ im lặng nhảy khỏi lưng con mộc ưng, một mình lừ lừ đi thẳng về khoang dưới.
Ở trên lưng chim, thuyền trưởng Phong Ưng gãi cổ và đắn đo:
“Hắn ta vẫn đang giận chúng ta sao? Không thèm nói gì từ lúc tìm được hắn luôn.”
“Hừm. Thỉnh thoảng hắn lại như vậy ý mà, đợi lát nữa thì tự trở lại bình thường thôi. Huynh cũng đừng bận tâm… à mà kể ra, đệ đúng thật cũng thấy hơi có lỗi khi lừa hắn ở lại một mình, xong quên mất việc đấy luôn.”
“Ừ. Ca cũng vậy.” – Sau một thoáng cảm thấy có lỗi, thuyền trưởng Phong Ưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, hỏi Tiểu Cẩu:
“Vậy nếu lão ân sư có thể sửa được con khôi lỗi thú, thì đệ chắc hẳn sẽ cần vào thành mua vật liệu hay gì đó đúng không?”
“Vâng. Nếu như may mắn thì có lẽ không cần phải đi mua gì cả.”
“Thế thì may. Nhưng nếu đệ cần phải đi mua, thì cứ tới buồng lái để lấy bản đồ. Đệ không có linh khí, nên ta chẳng thể nào cho đệ xem ngọc giản được.”
“Ha ha. Có bản đồ là tốt lắm rồi. Tạ ơn huynh.”
Thuyền trưởng Phong Ưng cười đáp lại, mở một góc trên cổ con mộc ưng ra, lấy từ đó một cái bọc giấy b·ốc k·hói thơm phức và đưa cho Tiểu Cẩu:
“Gà quay của đệ đây. Tiện thể chào hỏi lão ân sư giúp ta với.”
Tiểu Cẩu nhận lấy con gà, gật đầu đồng ý rồi nhảy xuống khỏi con mộc ưng, cũng quay trở lại khoang dưới. Và đi thẳng một mạch tới phòng của Lão Cẩu, sư phụ của hắn.
~
Bước tới phòng một mình, Đoan Cực quay đầu lại ngó nghiêng để chắc chắn rằng xung quanh không còn ai thì mới yên tâm bước vào phòng và đóng kín cửa lại.
Hắn không thắp đèn, chọn đại một góc mà ngồi bệt xuống, lấy từ trong áo của mình ra một sợi dây chuyền có đính một viên cẩm thạch sáng màu lam u.
“U Diễm Chiếu Ma Liên. Đây chính là cái tên mà lão già tạp vụ hói đầu móm răng đó gọi sợi dây chuyền này.” - Đoan Cực cười cười, ngắm nghía đốm hỏa diễm lam u bé nhỏ đang cháy dai dẳng ở sâu bên trong viên cẩm thạch với một vẻ say mê. Hắn lẩm bẩm:
“Bảy trăm bảy mươi bảy đồng tệ. Để xem mi có thực sự đáng giá với số tiền này không?”
Nói thực thì, khi vừa mới mua cái dây chuyền này, Đoan Cực đã cảm thấy hơi “khó tả”. Bởi lẽ hơn bảy trăm đồng tệ chính là tám phần số linh tệ mà hắn dành dụm được trong suốt bốn năm nay.
Vốn hắn định dùng số tiền đó để làm lộ phí trở về nhà, thế nhưng hiện tại được đi thuyền miễn phí với hai thầy trò Tiểu Cẩu, nên thành ra số tiền đó trở thành thừa thãi. Đang lúc phân vân không biết phải dùng số tiền này vào việc gì, thì bỗng nhiên lại được Phong Ưng chở tới cái cây to lớn đó, nên hắn đã nghĩ đến việc mua quà về cho gia đình.
Mà nhắc tới đó.
Tuy hắn khá là thích thú với linh cụ, nhưng chỉ là với những linh cụ phi hành hay những thứ v·ũ k·hí nhìn trông thật lăng lệ và hoành tráng mà thôi, chứ mấy thứ đồ vặt vãnh đơn sơ khác thì không hề vừa mắt hắn. Chỉ là hắn lại không biết liệu muội muội mình cũng có suy nghĩ như vậy hay không?
Thành ra khi bị lạc ở Tác Khí Gian, Đoan Cực đi mãi mà vẫn chẳng tìm được thứ gì vừa ý mà lại vừa túi tiền của hắn.
Vốn tưởng rằng lại phải để số tiền này nằm mốc trong túi cho tới khi tới được không cảng tiếp theo, thì hắn đột nhiên lại nhớ về một vài ký ức giữa hắn và muội muội, nhớ ra rằng hồi đó nàng rất thích mấy thứ đồ trang sức.
Và đó cũng là lúc mà hắn đi ngang qua cái gian hàng cô quạnh, chẳng ma nào thèm ngó ngàng đó và ngay lập tức bị cuốn hút bởi chiếc dây chuyền này.
Đá quý và sắc màu lam u, cả hai thứ đó đều là thứ mà muội muội của hắn thích nhất.
Ưng thì ưng thật, thế nhưng lúc đầu hắn vốn cũng chẳng muốn mua, cũng bởi vì giá gốc của cái vòng này đắt quá, tận đến gần hai ngàn đồng tệ!
May thay, nhờ cái máu buôn bán được truyền thừa từ đời cha ông tiên tổ của mình, cộng thêm việc lão già tạp vụ kia trông có vẻ khá tuyệt vọng vì vắng khách, nên sau một hồi cò cưa mặc cả, Đoan Cực cuối cùng cũng đã mua được cái vòng này với một cái giá hời gần như không tưởng.
“Hừm, theo như những gì mà lão già đó ba hoa. Cái vòng này có thể trấn phá tà ma, giúp đầu óc thanh tỉnh ở những nơi không sạch sẽ. Đồng thời còn thể sưởi ấm thân thể, soi sáng trong bóng đêm.
Ừm, vậy thì sẽ phải thường xuyên nạp linh cho nó đây. Nhưng mà nếu chỉ đeo cho đẹp thì hẳn muội ấy sẽ thích.
Xem nào, hình như nó cũng có thể sử dụng như một tụ linh điểm cỡ cực nhỏ, chuyên thu hút hỏa linh trong một phạm vi xung quanh, vô cùng có ích đối với những tu sĩ chuyên tu Ngũ Hành chi Hỏa Đạo.
Ha, vậy chẳng phải mình mua nó chính là định mệnh sao? Chọn bừa mà cũng trúng…” – Hắn bắt đầu vuốt cằm, nheo mắt nhìn sợi dây chuyền, thầm đắn đo suy tính:
“Đằng nào cũng đã mất tiền mua, hay là từ giờ cho khi trở về mình cứ đeo lấy nó nhỉ?... Nhưng nhìn nó hơi nữ tính quá, tên đáng ghét Tiểu Cẩu mà trông thấy thì kiểu gì cũng cười vào mặt mình!
… Thế nhưng, Thánh Hỏa Thần Quyền của mình cũng đang cầm được hoàn thiện. Có được nó thì chẳng phải việc tập luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều sao? Và sau khi hoàn thành thứ thần công cái thế này, thì tên oắt đó còn chẳng phải quỳ xuống phục mình sát đất à?
... Nếu như đeo vào, rồi giấu kỹ sau áo, thì chắc hẳn không ai phát hiện ra đâu?”
Đoan Cực cắn răng, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi quyết định đeo cái dây chuyền vào cổ… để cho không bị rơi.
Ngay khi vừa đeo và thử truyền linh khí vào, Đoan Cực đột nhiên cảm giác có điều gì đó… thay đổi? Mọi thứ xung quanh hắn cứ như đang trở lên “rõ ràng” hơn. Cảm thấy kích thích, hắn lại vận thử linh khí lên mắt để kích hoạt linh nhãn.
Ngay lập tức, hắn bật cười ngạc nhiên:
“Thấy thật rõ.” – Hắn thấy được rất nhiều “điểm sáng” nhỏ li ti đang chu du trôi nổi trong căn phòng.
Những “điểm sáng” đó có rất nhiều màu sắc, thế nhưng Đoan Cực chỉ tập chung chú ý vào những điểm có màu cam vàng sáng lóa. Bởi vì chúng chính là những hỏa linh, tượng trưng cho những thành phần tính hỏa trong thiên địa ngũ đã được lẫn cùng với linh sẵn có.
Bất cứ sinh linh nào đã mở được linh nhãn trên đời thể đều có thể nhìn thấy những linh này.
Việc mở được linh nhãn và cảm nhận được linh chính là một trong hai bước quan trọng nhất, trước khi một người phàm có thể tiến hành luyện linh hóa khí, tiến nhập vào Ngưng Khí Cảnh và chính thức được coi là một tu sĩ.
Linh vốn là vô chất, vô hình, vô dạng, vô phân hóa, là thứ năng lượng thuần túy nhất tượng trưng cho sinh cơ của thiên địa.
Thế nhưng đồng thời, linh cũng rất “uyển chuyển” có thể được trộn lẫn với những thứ năng lượng khác, như là ngũ hành, như là huyết nhục, như là hơi thở của từng sinh linh, như là tất cả linh hồn của vạn vật trên trần thế,…
Và tùy vào những “Đạo” mà tu sĩ theo học và những loại linh mà họ thường ngày ưu tiên hấp thụ để tu luyện, thì linh nhãn của họ sẽ nhìn được những loại linh đó rõ nét hơn những loại khác.
Hiện tại, tuy số lượng hỏa linh mà Đoan Cực nhìn thấy cũng chẳng nhiều và đa phần đều là những linh “sơ kỳ” mới vừa được hình thành theo một lẽ tự nhiên. Tuy vậy, những gì mà hắn nhìn thấy được lúc này cũng đã rõ ràng và nhiều hơn trước đó ít nhất một chút rồi.
Đây chính là một bước tiến hớn, bởi khi người ta thấy được càng nhiều sự việc hoặc là thấy được một sự việc càng thêm rõ, thì khả năng đánh giá, phán đoán, suy luận và thao túng của họ lên sự việc đó rồi cũng sẽ phát triển theo. Đó cũng chính là khái niệm về “tu hành” mà tất cả tu sĩ trên đời này công nhận.
Đoan Cực vui sướng, than thở rằng tại sao không mình không đi mua mấy thứ linh cụ dạng phụ trợ này sớm hơn? Nếu như có được những linh cụ kiểu phụ trợ thế này sớm hơn, thì khả năng thực khí, luyện linh của hắn đã mạnh hơn hiện tại gấp mấy lần là ít.
“Khưa kha kha, nhưng mà không sao. Bây giờ có được mi thì vẫn là chưa muộn. Từ giờ chỉ cần chăm chỉ hơn một chút, thì ta sẽ sớm quan tưởng được những hỏa linh đặc chất hơn, phân biệt được đâu là lợi hại cho mình. Chứ sẽ không ham hố hấp thụ bừa dẫn đến bị n·gộ đ·ộc linh như lần trước nữa.
Kiểu này thì tu vi linh khí của ta sẽ sớm một bước lên trời! Không cần phải đợi cái cấm ấn phiền phức này hết hạn để có thể khai mở tứ môn nữa.
Hừ, ta đúng thật là nông cạn mà, vậy mà từ trước đến giờ toàn coi khinh những linh cụ chuyên về phụ trợ. Hưm, nhưng giờ thì mọi việc sẽ khác, truyền kỳ về Đoan Cực Đại Tiên cũng sẽ bắt đầu từ đây.
Và sau khi ta dùng nó để hoàn thành Thánh Hỏa Thần Quyền, thì việc đánh bại tên khốn Tiểu Cẩu chỉ là chuyện dễ như ăn chá--”
Cách Kẹt!
Cánh của phòng đột nhiên mở toang ra, gương mặt của Tiểu Cẩu hiên hiện ra trong thầm mắt.
Đoan Cực giật mình chột dạ, vội vã thu lại linh khí, cất sợi dây chuyền vào trong người.
Tiểu Cẩu bước vào, thấy trong phòng tối om liền hỏi:
“Tối thế. Sao không thắp đèn lên?”
Đoan Cực buông tay khỏi áo, cố ra vẻ thản nhiên:
“Ta đang định đi ngủ.”
“…” – Tiểu Cẩu cau mày, lên tiếng:
“Ngươi đang giấu diếm điều gì sao?”
“!?!! Giề? Cái gì? Ý ngươi là sao? Ta đang làm gì thì kệ ta chứ.”
“Rồi rồi. Kệ ngươi… Mà… không phải là ngươi vẫn đang tức giận với ta đấy hả?”
“Cái gì? Tức giận cái gì? Tên khốn ngươi làm gì có gì để cho đại tiên ta đây phải giận dữ?”
“Ồ, vậy ư. Thật sự là không để tâm đến việc ta bỏ lại ngươi một mình ở chỗ bán linh cụ đó?”
“Grừ. Đấy nào phải là lần đầu? Mà lão tử đây cũng đâu phải một thằng nhóc sợ phải ở một mình? Nếu ta mà bị kích động bởi cái chuyện cỏn con đó thì còn theo đuổi đại đạo cái nỗi quái nữa?”
Tiểu Cẩu cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vì có vẻ tần suất luyên thuyên của Đoan Cực lúc này đang nhiều hơn so với bình thường. Nhưng mà thôi kệ, cứ không tức giận quá là được. Thế là Tiểu Cẩu vào vấn đề chính luôn:
“Này ta đang định vào thành một lần nữa? Ngươi có muốn đi cùng không?”
“Đi cùng? Lại tới đó làm gì?”
“À, ta vừa mới nhờ lão cẩu sửa cho ít đồ. Nên giờ cần vào thành mua một vài thứ còn thiếu.”
“Thế thì ngươi tự đi một mình là được rồi. Không cần phải lôi ta theo đâu.”
“Ai a, nhưng mà nghe Phong Ưng đại ca nói hiện tại trong thành đang bắt đầu giăng đèn kết hoa để chuẩn bị cho Vạn Tước Đăng Vân gì đó của Cầm Tước Sơn. Đông vui lắm. Có biểu diễn, có đồ ăn, các cô nương với cả các trò chơi nữa.”
“Ha ha, thôi đi. Ngươi lại định kéo ta đi để sai vặt thôi. Lạ gì nữa!”
Tiểu Cẩu bật cười, nhẹ giọng nài nỉ:
“Thôi nào Đoan lão ca. Chẳng lẽ huynh định để một tên phàm nhân chân yếu tay mềm như ta vào thành một mình sao? Không có huynh đi theo bảo vệ, thì ta chắc không qua khỏi mất.”
Đoan Cực nghe vậy hừ lạnh, quyết đuổi tên l·ừa đ·ảo này đi nhanh nhanh một chút:
“Cho ta xin. Ai mà làm gì nổi tên vô sỉ ngươi. Giờ ta mệt lắm, Đi ngủ đây. Ngươi có muốn lấy đồ thì lấy nhanh rồi lướt đi.” – Nói xong hắn cũng nằm xuống luôn, quyết định sẽ không tiếp tục nói chuyện nữa.
"Thật sự là không muốn đi luôn?" - Tiểu Cẩu bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh. Hắn cố gặng hỏi thêm hai, ba lần nữa nhưng Đoan Cực vẫn cứ nằm quay mặt vào tường mà không đáp.
Than thở chán nản, Tiểu Cẩu đành chấp nhận rằng có vẻ là Đoan Cực thật sự không muốn đi, rồi lẳng lặng một mình rời đi mất.
Đoan Cực vẫn nằm đó, nghe tiếng bước chân của Tiểu Cẩu xa dần rồi khẽ ngẩng đầu lên nhìn ngóng. Thế nhưng hắn vẫn còn rất cẩn thận, muốn xác định rõ là cái tên thối tha kia đã thực sự rời đi thì mới tiếp tục việc của mình. Thế là hắn liền rón rén đi ra tới cửa để thò đầu ra quan sát.
Sau khi xác định được rằng Tiểu Cẩu đã thực sự đi mất, thì Đoan Cực mới thở phào nhẹ nhõm, lấy sợi dây chuyền ra một lần nữa. Hắn thầm quyết định, cho tới khi đột phá hoặc luyện thành thuật pháp, thì sẽ không để cho ai biết hắn đeo thứ đồ của nữ nhi này. Có c·hết cũng không!